TẤT CẢ TRUYỆN CỦA MÌNH ĐỀU LÀ CHIẾN SƠN VI VƯƠNG.
===
Hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở lại nhà lớn Tiêu gia hai ngày liền phải quay về nhà để Vương Nhất Bác còn đi học, Tiêu Chiến cũng phải đến công ty xử lý dự án đã chất chồng. Lúc hai người rời đi, mẹ Tiêu nhân lúc Vương Nhất Bác còn đang tạm biệt bà nội, vỗ vai Tiêu Chiến dặn dò.
"Người ta cũng đã theo con về, sau này chăm sóc tốt cho tiểu Bác một chút. Mẹ rất thích đứa nhỏ này, dọa thằng bé chạy mất con liền dọn đến công ty ở luôn đi."
Tiêu Chiến hừ một tiếng xem như đồng ý, một bên thầm nghĩ không cần mẹ nhắc nhở mình cũng tự biết, mặt mũi lúc mang cơm nắm kia về đã dùng sạch rồi, một bên mang mấy túi to nhỏ đồ đạc lỉnh kỉnh mẹ Tiêu đã chuẩn bị cho Vương Nhất Bác ra để vào xe, ba Tiêu cũng tới giúp một tay. Vương Nhất Bác chào tạm biệt bà xong thì cũng bước ra ngoài, lễ phép cúi đầu tạm biệt.
"Dì, cháu đi đây ạ."
Mẹ Tiêu dịu dàng nắm lấy tay cậu, cưng chiều nhét vào hai viên kẹo nhỏ rồi mới từ từ nói.
"Tiểu Bác, con kỳ thực cảm thấy ủy khuất chính mình phải không? Yên tâm, về sau chúng ta đều là người nhà của con, bị bắt nạt liền về đây... Chiến Chiến thực ra cũng không phải người xấu tính, nhưng nếu nó dám ủy khuất con thì cứ quay lại đây."
"Vâng ạ, con cảm ơn dì."
Vương Nhất Bác vui vẻ cười một cái đến híp cả mắt, nắm chặt kẹo trong tay chào tạm biệt mẹ Tiêu, sau đó lại ra xe chào tạm biệt ba Tiêu. Đây đều là những người mà ngoài ông ra đã mang đến cho cậu cảm giác ấm áp cùng tình thương yêu bảo bọc.
Sau khi tạm biệt ba Tiêu, Vương Nhất Bác mới vui vẻ cầm hai viên kẹo trong tay ngồi vào xe. Tiêu Chiến nhìn thấy dáng vẻ của cậu, nhịn không được hừ một tiếng.
"Vui vẻ thế à?"
Ở nhà với mình thì một mặt không biểu tình, lạnh tanh lắm cơ.
Vương Nhất Bác làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Tiêu Chiến, chỉ chuyên tâm cách một lớp kính dày của xe vẫy tay tạm biệt ba mẹ Tiêu, không tự chủ được nở một nụ cười.
"Anh làm sao mà biết được!"
.
Về đến nhà, Tiêu Chiến ngay cả vào nhà cũng không kịp, vừa thả Vương Nhất Bác xuống xe liền phóng thẳng đến công ty. Cậu đứng trong sân nhìn chiếc xe gấp gáp lao đi, nhướn mày một chút rồi quay vào nhà.
"Gấp như thế mà còn muốn ở chơi mấy ngày."
Nhìn thấy Vương Nhất Bác bước vào nhà, dì Trần liền nhanh chóng tiến ra giúp cậu mang vài túi đồ to nhỏ vào.
"Nhất Bác, cháu về rồi. Thiếu gia không về cùng sao?"
"Anh ấy đưa cháu đến cửa, liền chạy đi rồi."
Vương Nhất Bác nào có thể để cho dì Trần mang hết đồ đạc vào nhà, liền tranh lấy những túi to mang vào trước.
Sau khi mang đồ đạc lên phòng, cậu cũng không biết nên xếp chúng ở đâu, liền đặt vào một góc, chờ Tiêu Chiến về rồi sẽ chỉ nơi đặt chúng. Xong xuôi, cậu mới mở điện thoại lên xem, trong tin nhắn nhóm vừa vặn có một đề bài luận văn sẽ được hướng dẫn trong tuần này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)
FanfictionNăm năm trước, vì một ánh mắt kiên quyết, Tiêu Chiến bị thiếu niên làm cho ngay ngẩn, quyết định mang người về bên mình. Năm năm sau, Vương Nhất Bác bị một Tiêu Chiến tỉ mỉ ôn nhu mang về nhà, bị dịu dàng giam cầm không thể thoát. "...không có cái g...