TẤT CẢ TRUYỆN CỦA MÌNH ĐỀU LÀ CHIẾN SƠN VI VƯƠNG.
===
Tiêu Chiến không ngờ chính là, Vương Nhất Bác còn chưa nói gì đã được mẹ Tiêu bảo ở lại nhà lớn Tiêu gia chơi mấy ngày.
Mà Vương Nhất Bác không ngờ lại chính là, cậu thế nhưng bị Tiêu Chiến túm ngủ cùng một phòng.
"Kiêu ngạo lắm phải không?"
Vương Nhất Bác vừa tắm rửa mặc vào bộ đồ ngủ dễ chịu xong, bước ra khỏi phòng tắm đã thấy Tiêu Chiến bắt chéo chân ngồi trên giường cầm điện thoại nhàm chán lướt mấy cái, giọng điệu vô cùng không có ý tốt.
Cậu ý thức được sự nguy hiểm lởn vởn sau sống lưng lạnh lẽo, bên kia Tiêu Chiến đã sớm buông điện thoại ra, đang bước về phía này. Vương Nhất Bác lùi một bước, Tiêu Chiến cư nhiên tiến đến ba bốn bước, không đầy một phút đã kéo được cậu về giường.
Cả người Vương Nhất Bác bị người tàn nhẫn ném xuống, may mà đầu đập vào gối bông mềm mại, không thì không biết hiện tại đã sưng đau thế nào rồi. Cậu ôm lấy đầu, thấp giọng gầm lên một tiếng.
"Tiêu Chiến, anh làm cái gì?!"
"Làm gì? Em thì vui vẻ rồi, chỉ có tôi bị ghét bỏ."
Tiêu Chiến sau khi nghe một tiếng 'bịch' của Vương Nhất Bác lúc đầu đập xuống gối, tâm can đều muốn nhảy lên loạn xạ, sau khi nghe tiếng gầm nhỏ của cậu mới thoáng thả lỏng nắm tay, nhếch miệng cười.
"Anh sao lại hẹp hòi như vậy?"
Vương Nhất Bác bị kẹp giữa giường đệm êm ái dưới lưng cùng cả người Tiêu Chiến bên trên, cảm giác xấu hổ đột nhiên xâm lấn lấy cậu không biết vì sao, liền đưa tay hốt hoảng đẩy anh ra.
"Anh... anh đứng dậy!"
Vương Nhất Bác không ngờ, Tiêu Chiến vậy mà lại để bụng mấy câu nói lúc ăn cơm trưa, bây giờ trên dưới đều muốn đem tính trên người cậu một lượt.
Càng không ngờ tới, Tiêu Chiến vậy mà chỉ dùng một tay mà đã kéo được cả hai tay cậu lên khỏi đầu, cái tay còn lại... chuyên tâm chọt vào hông Vương Nhất Bác.
"Đừng!! Đừng chọc nữa!!"
"Tiêu Chiến!! Ha ha ha... Tôi, tôi sợ ngứa... Ha ha... Anh đừng chọc nữa!!"
"Anh... Ha ha... Đừng chọc nữa!!"
"Không cười!! Không cười anh nữa!!"
Vương Nhất Bác cả người đều nổi tầng tầng da gà, cậu bị chọt ngứa muốn chết, không quản cái gì nữa liền nhịn cười không được cầu xin tha thứ, cam đoạn mình không ỷ thế cười nhạo nữa.
Tiêu Chiến nhìn xuống cơm nắm cười nắc nẻ đến cả gương mặt đều đỏ bừng, miệng liên tục nửa xin tha nửa vì bị ngứa mà cười không ngừng. Áo ngủ bị tác động đến kéo lên một đoạn, lộ ra cái eo nhỏ cũng bị màu hồng bao phủ. Dù cách một lớp quần áo, làm da nhẵn nhụi bên dưới cũng phá lệ mềm mại rõ ràng.
"Đàn ông thúi!"
Bình thường Vương Nhất Bác cho dù có trừng mắt nhe răng nhưng chưa bao giờ nói ra ba chữ này trước mặt Tiêu Chiến, hôm nay bị bắt nạt đến thở không ra hơi liền nghiến răng nhìn bóng lưng thẳng tắp đi vào phòng tắm, rít một hơi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)
FanfictionNăm năm trước, vì một ánh mắt kiên quyết, Tiêu Chiến bị thiếu niên làm cho ngay ngẩn, quyết định mang người về bên mình. Năm năm sau, Vương Nhất Bác bị một Tiêu Chiến tỉ mỉ ôn nhu mang về nhà, bị dịu dàng giam cầm không thể thoát. "...không có cái g...