Mẹ Tiêu cầm trên tay giấy hôn thú của hai đứa nhỏ nhà mình, nhìn vẻ mặt con trai nhỏ nhu thuận dựa vào người con trai lớn trong tấm ảnh cưới, cảm thấy hài lòng không thôi.
"Bảo bối, giấy cũng đã có rồi. Con có yêu cầu thế nào với hôn lễ hay không?"
Vương Nhất Bác bởi vì hai tiếng 'bảo bối' mà có chút không tự nhiên hơi cúi đầu xuống, bàn tay cũng âm thầm kéo lấy ống tay áo Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh. Về vấn đề mẹ Tiêu nói, quả thực cậu chưa từng nghĩ tới, hoặc là có nghĩ qua, thì cũng chỉ nghĩ tới bước gia đình hai bên gặp nhau ăn một bữa cơm đơn giản là được.
Đó là suy nghĩ trước đây. Bây giờ đứng bên cạnh là Tiêu Chiến chứ không phải cô gái nào khác, cậu cũng không biết phải mở miệng thế nào. Chung quy là vẫn muốn giữ ý định ban đầu, nhưng lại sợ làm mẹ Tiêu mất hứng, Tiêu Chiến cũng sẽ không vui.
"Dì... con..."
"Xem kìa, giấy trắng mực đen rõ ràng, sao còn gọi là dì?"
Vương Nhất Bác càng xấu hổ liếc tới liếc lui, vẫn chưa quen cách đổi xưng hô với người nhà Tiêu gia. Bây giờ mẹ Tiêu trước mặt thoải mái như vậy, cậu vẫn là có chút không quen. Lén đưa mắt nhìn sang Tiêu Chiến bên cạnh, anh vẫn không có ý định giải vây cho cậu, chỉ là bàn tay nắm tay cậu siết chặt hơn một chút.
"...Mẹ."
"Ôi, bảo bối thật giỏi! Ngoan."
Mẹ Tiêu nắm lấy bàn tay của cậu, vui mừng niết niết mấy cái, sau đó lại quay về vấn đề ban đầu.
Vì sao cứ phải có giấy đăng ký là phải tổ chức hôn lễ? Cậu không thích nhiều người...
"Mẹ, không cần đâu. Sắp xếp một chút, để hai bên gặp nhau, ăn một bữa cơm là được rồi."
Con trai lớn bị bỏ qua một bên Tiêu Chiến im lặng ngồi bên cạnh từ nãy đến giờ, bất thình lình nói một câu khiến cả mẹ Tiêu và Vương Nhất Bác đều giật mình ngạc nhiên.
Mẹ Tiêu là có chút bất mãn với thái độ thờ ơ của con trai, cũng đã mang con người ta về nhà, làm sao có thể qua loa như vậy? Còn Vương Nhất Bác thuần túy chỉ là không giấu nổi cảm động bởi vì anh thật sự hiểu cậu đang nghĩ gì mà thôi.
Nhìn người phụ nữ cùng cơm nắm nhà mình đồng thời trừng mắt nhìn qua phía này, Tiêu Chiến bất mãn lôi kéo bàn tay của Vương Nhất Bác bị mẹ Tiêu cầm niết đến hồng hồng kéo qua phía mình, xoa xoa mấy cái rồi mới từ tốn giải thích.
"Em ấy không thích nghi nơi có nhiều người."
"Hửm? Bảo bối, con không muốn tổ chức hôn lễ sao?"
Mẹ Tiêu nghe anh nói, liền ngạc nhiên hỏi Vương Nhất Bác. Cậu chỉ có thể thành thật trả lời.
"Dạ..."
Mẹ Tiêu là người phụ nữ đã có không ít kinh nghiệm quan sát mỗi câu chuyện trước mắt, nhận ra Vương Nhất Bác thực sự chưa từng hé miệng một câu nào nhắc đến hôn lễ. Bà cho là cậu không thích, vì bị con trai mình bắt cóc về đây, không nghĩ tới thì ra là do cậu không thích nơi đông người.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)
FanficNăm năm trước, vì một ánh mắt kiên quyết, Tiêu Chiến bị thiếu niên làm cho ngay ngẩn, quyết định mang người về bên mình. Năm năm sau, Vương Nhất Bác bị một Tiêu Chiến tỉ mỉ ôn nhu mang về nhà, bị dịu dàng giam cầm không thể thoát. "...không có cái g...