Quanh quẩn ở trong nhà mấy ngày, Tiêu Chiến quyết định đưa Vương Nhất Bác ra ngoài vào cuối tuần. Lúc cậu hỏi để làm gì, anh chỉ trả lời hai chữ ngắn gọn.
"Hẹn hò."
Vương Nhất Bác cảm thấy còn đường hôn nhân của cậu so với người khác hình như không được bình thường cho lắm. Người ta chính là yêu đương, hẹn hò, kết hôn rồi sống chung. Còn cậu chính là sống chung rồi mới yêu đương, kết hôn rồi mới hẹn hò.
Đối với vấn đề này, bạn nhỏ Vương Nhất Bác bày tỏ, logic của người lớn tuổi thật lạ. =^=
Xoa xoa mấy vết tích trên cổ vài cái, cậu cảm thấy không thể đem câu này nói cho Tiêu Chiến biết, anh nhất định sẽ đem cậu xem thành cơm nắm gặm đến chết. Sau khi hai người có giấy chứng nhận kết hôn, người này cứ như cái đuôi quấn lấy cậu không tách ra được một chút nào, hở một chút là hôn, hở một chút là gặm. Chỉ là, anh vẫn chưa ép cậu làm đến bước cuối cùng.
Vương Nhất Bác biết, Tiêu Chiến kỳ thực vẫn đang cho cậu thời gian chấp nhận từng chuyện mà anh cùng cậu sẽ làm. Thậm chí nếu cậu bài xích, anh cũng sẽ không làm nữa.
"Đứng đó cười một mình cái gì, em bị ngốc sao?"
"..." Thế mà mình vừa rồi còn cảm động các thứ.
Vương Nhất Bác phóng cho Tiêu Chiến một cái nhìn 'anh cái gì cũng không hiểu', hùng hổ đi ra cửa ngồi bẹp xuống mang giày.
Đứng từ trên cao nhìn xuống hai cái má mềm bởi vì chủ nhân giận dỗi mà phồng lên trông ghẹo người vô cùng, khiến Tiêu Chiến thật muốn cúi xuống cắn một cái. Vương Nhất Bác mỗi lần thấy anh nhìn đến hai má cậu liền đưa tay che chắn, trừng trừng mắt đề phòng nhìn anh, không cho anh có cợ hội ra tay.
Cố gắng dằn suy nghĩ xa xôi nào đó xuống đáy lòng, Tiêu Chiến khom lưng ngồi xuống giúp đứa nhỏ đang tưởng anh không thấy mà bĩu môi nào đó buộc dây giày. Vương Nhất Bác bình thường cái gì cũng tỉ mỉ, mà chăm chút kỹ nhất lại là buộc dây dài, giữ gìn giày rất kỹ lưỡng, còn bảo dưỡng mỗi ngày, chỉ thiếu điều mang luôn nó lên giường ngủ.
Vương Nhất Bác vì Tiêu Chiến đột nhiên cúi xuống mà giật mình ngẩng đầu lên hơi ngã ra phía sau, không ngờ lại vừa vặn cho anh nghiêng người tới, nhanh như chớp mổ một cái vào cái má mềm mềm bên trái của cậu.
"Anh kỳ thực muốn đem cái má của em cắn rớt xuống có phải hay không?"
Vương Nhất Bác lại đề phòng đưa tay ôm chặt hai má, hai bàn tay ép chặt đến mức mặt cũng muốn biến dạng, miệng lúc nói chuyện lại chu chu ra, giọng nói ũ rũ khiến Tiêu Chiến đang bị chất vấn mà có cảm giác giống như đang xem bạn nhỏ nhà mình bán manh làm nũng vậy.
"Khụ... Đi thôi."
Tiêu Chiến chịu không nổi vẻ mặt này của cậu, buộc xong dây giày liền hắng giọng một tiếng rồi đứng dậy, đưa tay ra đỡ lấy Vương Nhất Bác.
Hai người buổi sáng còn chưa ăn gì, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác muốn ăn cái gì, sau khi chọn tới chọn lui liền đi đến quán ăn cạnh trường học theo ý cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)
FanfictionNăm năm trước, vì một ánh mắt kiên quyết, Tiêu Chiến bị thiếu niên làm cho ngay ngẩn, quyết định mang người về bên mình. Năm năm sau, Vương Nhất Bác bị một Tiêu Chiến tỉ mỉ ôn nhu mang về nhà, bị dịu dàng giam cầm không thể thoát. "...không có cái g...