TẤT CẢ TRUYỆN CỦA MÌNH ĐỀU LÀ CHIẾN SƠN VI VƯƠNG.
===
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng cũng không có việc gì làm, Vương Nhất Bác liền đến cạnh bà chơi cùng Kiên Quả, còn được bà dạy vài cách đan len đơn giản. Tiêu Chiến nhìn hai người một lúc, cảm thấy mình ở đây cũng không làm gì, nói một tiếng liền đi thư phòng.
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đang chậm rãi đi lên lầu, khi bóng người đã khuất sau cánh cửa gỗ màu nâu, bà nội ngồi bên cạnh mới cười bảo.
"Nó đi vẽ tranh đấy."
Vương Nhất Bác đưa bàn tay ra, Kiên Quả liền không khách khí đập tay với cậu, đập mấy cái chán chê rồi thì nằm bẹp xuống luôn, cái đầu nhỏ xù lông mềm mại dán lên tay Vương Nhất Bác. Cậu tưởng mình nghe lầm rồi, 'Tiêu Chiến' và 'vẽ tranh' trong lòng Vương Nhất Bác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hình ảnh Tiêu Chiến mặc một bộ âu phục đen ngồi trước khung tranh chuyên tâm vẽ khiến cậu có chút chống đỡ không kịp.
"Vẽ tranh ạ?"
"Ừ, cháu không ngờ phải không? Đừng nhìn thằng nhóc này ngoài mặt như thế, vẽ tranh lại rất đẹp. Cháu muốn xem thì đi tìm nó đi."
Vương Nhất Bác phân vân một lúc, giữa cái bụng mềm ấm áp của mèo nhỏ Kiên Quả và tranh vẽ của Tiêu Chiến cái nào cậu cũng muốn... Nhưng nếu cậu lên lầu, muốn Tiêu Chiến mở của thì phải nói thế nào? Không lẽ thẳng thừng nói 'tôi muốn xem tranh của anh', có phải kỳ cục lắm không? Tiêu Chiến sẽ vẽ cái gì vậy?
"Được rồi, mang Kiên Quả đi xem đi. Nhìn vẻ mặt bí xị của cháu kìa."
Bà nội hai tay đan len những vẫn biết đứa nhỏ này ánh mắt từ lúc Tiêu Chiến đi lên lầu liền đã dán sát theo không ngừng, nhưng trên tay đang có một Kiên Quả hiếm khi chịu ngoan ngoãn lười biếng nằm xuống.
"Cháu... Vậy cháu ôm Kiên Quả lên lầu một chút ạ."
Sau khi Vương Nhất Bác ôm lấy mèo nhỏ đi lên lầu, dì Trương giúp bà nhặt mấy cuộn len bị Kiên Quả đá lăn lung tung đến, cười nói.
"Ôi, Kiên Quả tiểu thư nhà chúng ta sẽ làm lông rụng khắp nơi mất."
Bà nội nheo mắt một hồi, không để ý lắm phất tay.
"Để tụi nhỏ chơi đi."
.
Vương Nhất Bác ôm mèo đứng trước thư phòng, đắn đo một lúc mới nâng tay lên gõ nhẹ vào cánh cửa hai tiếng, bên trong yên lặng không có tiếng trả lời, đến khi Vương Nhất Bác cho là mình đang làm phiền định quay trở lại dưới lầu, giọng nói trầm ổn mới truyền ra.
"Vào đi."
Cậu đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa một cái, ôm mèo đi vào, liền nhìn thấy Tiêu Chiến ngồi quay lưng về phía này, trước mặt quả thực ra khung tranh, nhưng trên giấy vẫn trắng tinh chưa có gì, có vẻ họa sĩ Tiêu vẫn chưa có đề tài nào để vẽ.
"Có việc gì vậy?"
Tiêu Chiến không quay mặt lại, cứ giữ nguyên tư thế lưng đối mặt hỏi cậu. Vương Nhất Bác cẩn thận bước tới gần anh, nghiêng đầu qua nhìn khung tranh.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)
FanfictionNăm năm trước, vì một ánh mắt kiên quyết, Tiêu Chiến bị thiếu niên làm cho ngay ngẩn, quyết định mang người về bên mình. Năm năm sau, Vương Nhất Bác bị một Tiêu Chiến tỉ mỉ ôn nhu mang về nhà, bị dịu dàng giam cầm không thể thoát. "...không có cái g...