Chương 20

3.4K 285 53
                                    

TẤT CẢ TRUYỆN CỦA MÌNH ĐỀU LÀ CHIẾN SƠN VI VƯƠNG.

===

Hạnh phúc đột ngột ập đến, khiến người đi trong chông gai đã quen nhất thời chưa biết ứng phó thế nào.

Vương Nhất Bác trừng mắt cả buổi, không nghe được câu trả lời của người nọ, mắt cũng đã đau muốn chết rồi. Cậu cúi đầu tự gỡ rối các ngón tay đã bị mình căng thẳng mà cuốn cả vào nhau, rầu rĩ không buồn nhìn sắc mặt của người đàn ông kia nữa.

Tiêu Chiến dùng hết định lực trong hai mươi mấy năm qua để chắc chắn rằng anh sẽ không run tay lái. Quả thực, câu hỏi của Vương Nhất Bác giống như một quả bom từ đâu không biết, không hề báo trước 'bùm' một phát bay xuống, ầm ầm làm lung lay nhuệ khí quân ta. Anh nên trả lời thế nào?

Nói anh thích cậu lâu rồi, lần đầu gặp cậu liền thích, sau đó không ngừng dùng đủ mọi cách tiếp cận, đem cậu mang theo bên người?

Ha ha, nói xong câu này, Vương Nhất Bác có khi nổi giận xuống xe ngay lập tức cũng nên.

Nhưng nhìn bộ dáng cúi đầu tủi thân kia, Tiêu Chiến quả thực không đành lòng. Rẽ qua một ngã tư, anh đưa tay nắm lấy bàn tay bất an cuộn tròn của Vương Nhất Bác bao bọc trong lòng bàn tay mình, cố hết sức mới có thể duy trì giọng nói bình tĩnh của mình.

"Vương Nhất Bác, em sẽ nguyện ý cùng anh yêu đương sao?"

"...Hả?"

Vương Nhất Bác còn đang chìm đắm trong mất mác của mình, ngàn vạn lần không ngờ tới Tiêu Chiến sẽ hỏi lại cậu một câu như vậy. Gương mặt ngơ ngác cùng hai mắt hồng hồng của cậu quả thực khiến người nhìn không khống chế được, Tiêu Chiến thở ra một hơi nhẹ, ngón cái xoa nhẹ lên mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng nói.

"Không sao, từ từ nghĩ."

Đến trước cổng trường, Vương Nhất Bác vẫn chưa hoàn hồn, không còn tâm tình để ý đến bàn tay của mình đang bị nắm lấy nữa. Trong đầu cậu hiện tại chỉ có những chữ cái lộn xộn không chịu nằm yên trong câu nói của Tiêu Chiến.

Yêu đương...

Cùng anh yêu đương...

Nguyện ý cùng anh yêu đương...

"Đến trường rồi."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ thông báo một tiếng, cơm nắm giống như bị sốc tâm lý sau khi nghe câu nói của anh vậy, cả người cứng đờ không phản ứng, chỉ ngây ngốc nhìn anh.

Tiêu Chiến nhìn bộ dáng này của cậu, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái má phúng phính mềm mại một chút, cười khẽ một tiếng.

"Ngốc muốn chết!"

Vương Nhất Bác bấy giờ mới giật mình bừng tỉnh, phát hiện ra khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cùng với giọng điệu trêu chọc của Tiêu Chiến, vũ trụ nhỏ 'ầm' một tiếng, vội vàng rút tay lại, cầm lấy ba lô của mình muốn chạy. Tiêu Chiến lại nhanh hơn kéo tay cậu lại, kêu một tiếng.

"Chậm đã."

Vương Nhất Bác bị kéo lại có chút chật vật, bĩu môi ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói gấp gáp rõ ràng là muốn chạy tới nơi rồi.

[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ