Chương 31

6.1K 348 74
                                    

Căn nhà nhỏ của ông nội Vương vào ngày đông năm nay đặc biệt náo nhiệt ấm áp hơn bình thường.

Bà nội Tiêu và ông ngồi trong phòng khách, cùng nhau bàn luận về mạt chược. Hai người tuổi gần ngang nhau, lại có sở thích chung về bộ môn này, rất nhanh liền nói chuyện vui vẻ, bàn luận hăng say đến quên cả thời gian.

Mẹ Tiêu đi xung quanh ngôi nhà, bổ sung vài thứ chậu hoa nhỏ và cây xanh để không gian trong nhà được thoáng mát hơn, giúp ông nội Vương thay mới những đồ vật đã hỏng, hoặc là gom vào túi nhựa chờ bỏ đi.

Ba Tiêu và Tiêu Chiến được cử xuống bếp hoàn thành bữa ăn ấm áp giữa hai gia đình... À, bây giờ là một gia đình. Hai người đàn ông ưu tú đứng trong bếp, thành thạo dùng dao thái từ lát mỏng đến sợi nhỏ, mỗi đống tác đều khiến cảnh đẹp ý vui.

"Ra ngoài chơi, đừng gây phân tâm cho anh."

Dưới cái nhìn hiền từ thấu hiểu của ba Tiêu, Vương Nhất Bác tủi thân đi ra khỏi phòng bếp, trôi dạt đến chỗ mẹ Tiêu đang phân loại giữa đồ thường xuyên sử dụng, đồ ít khi sử dụng và đồ vứt đi.

"Bảo bối, qua kia ăn trái cây đi, để cho mẹ."

"Con..."

"Ngoan nào, con qua bên đó hỗ trợ hai người lớn tuổi bọn họ đi."

Thế là một lần nữa, cậu lại ỉu xìu đi đến chỗ ông bà nội đang chơi mạt chược. Bộ môn này lúc nhỏ Vương Nhất Bác từng thấy ông chơi, cũng có dạy qua cho cậu, song chỉ biết được một ít, bởi vì vừa học vừa làm thật sự rất mệt, nên chỉ chơi cùng ông vài lần lúc nhỏ, lớn rồi thì không còn nhiều thời gian nữa. Hôm nay nhìn lại ván mạt chược đang diễn ra này, đột nhiên cậu lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia.

"Tiểu Bác, đến. Bồi bà nội chơi một lát xem."

"Ấy, bảo bối biết chơi sao? Đến, chúng ta thử một ván xem."

Vương Nhất Bác từ nhỏ đã không cần bỏ ra nhiều thời gian để tập trung vào mỗi một môn, mọi người đều nói rằng đây là thiên phú của cậu. Chỉ cần có một chút yêu thích thôi cũng được, cậu liền sẽ dốc hết tâm tư để học được nó, không thích cũng sẽ nỗ lực hoàn thành một cách tốt nhất, mà thích rồi thì lại càng không cần hỏi, kết quả tuyệt đối là chuyện hiển nhiên. Lúc học mạt chược, cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng mình học chỉ vì muốn chơi cùng ông để đỡ nhàm chán hơn so với một mình ông tự chơi, không ngờ đến ngày hôm nay lại có thể mang ra dỗ vui bà nội.

Nhưng qua mấy ván, bàn thắng của cậu càng nhiều thì đồng dạng, cảm giác nhàm chán cũng sinh ra theo tỉ lệ thuận. Ông bà nội là người đã sống gần cả đời người, đương nhiên biết cậu muốn làm gì, liền phẩy phẩy tay nói.

"Con đi chơi đi, để hai người chúng ta tham luận một chút."

Thế là người nào đó danh chính ngôn thuận đi vào phòng bếp.

Ba Tiêu không biết từ lúc nào đã đến giúp mẹ Tiêu một tay, khuân vác mấy thứ nặng nề ra ngoài sân chờ xe phế liệu đến mang đi, trong bếp chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến đang cắt thịt.

"Kêu em ra ngoài chơi, còn vào đây làm gì?"

"Em rửa củ cải giúp anh có được không?"

[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ