Chương 19

3.4K 303 58
                                    

TẤT CẢ TRUYỆN CỦA MÌNH ĐỀU LÀ CHIẾN SƠN VI VƯƠNG.

===

Khác với cơm nắm gấp gáp chạy phía trước, Tiêu Chiến lại là một vẻ bình thản với lợi thế chân dài ở phía sau, hơn nữa còn vô cùng hưởng thụ cái nắm tay của người nào đó.

Chạy một quãng xa, lúc này Vương Nhất Bác mới nhận ra, trong tay mình là bàn tay của Tiêu Chiến chứ không phải ba lô nhỏ của cậu, vẻ mặt càng biến hóa hơn nữa. Cậu nắm tay Tiêu Chiến, hơn nữa còn chạy một quảng đường dài.

Xong rồi, mặt mũi đều vứt về nhà của ông. Bây giờ nếu cậu giải thích, chỉ là do nhầm lẫn tay của anh và ba lô thì anh có tin không? Ngây thơ, Vương Nhất Bác cậu nghĩ lý do này thuyết phục, nhưng Tiêu Chiến thì không.

Tiêu Chiến chờ một chút cũng không nhìn nổi vẻ mặt khó chịu này của cậu nữa, trở tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của Vương Nhất Bác, ung dung nắm tay cậu đi đến xe, không nóng không lạnh nói.

"Nắm tay mất mặt lắm à?"

"..." Nắm tay không mất mặt, là Vương Nhất Bác tự thấy hành động của mình mất mặt.

Cậu nhận ra mình hình như quan trọng hóa vấn đề nửa ngày rồi, mím môi cúi đầu không nói, trong lòng lặng lẽ mắng mình nhát gan. Nắm tay thì đã sao? Không phải Tiêu Chiến mỗi ngày đều đem cậu ôm ấp sao? Thế này mà cũng ngượng ngùng cái gì!

Vương Nhất Bác hoảng sợ nghĩ, cậu có phải bắt đầu thích Tiêu Chiến rồi hay không?

Không phải! Cậu còn lâu mới thích bị ôm tới ôm lui, bị ép ăn như trẻ con!!

.

Vương Nhất Bác hôm nay có gì đó khác lạ so với thường ngày.

Tiêu Chiến ngồi trong thư phòng xem thêm một số tài liệu đã mang về từ công ty, nhưng khi ánh mắt nhìn đến giá sách nhỏ gần bàn trà trong góc phòng liền không nhịn được lại nhớ đến dáng vẻ bình thường đọc sách của cơm nắm nào đó đang ở trong phòng ngủ, nhớ đến cả bộ dáng quẫn bách lúc chiều của cậu.

Cả giọng nói lúc trưa trong điện thoại.

Chiều nay sau khi về nhà, Vương Nhất Bác luôn tìm cách né tránh anh, suốt bữa cơm không ngẩng đầu cũng không nói chuyện, chỉ ăn thật nhanh rồi chạy biến vào phòng nói muốn yên tĩnh học bài.

Cơm nắm nói ra lời này ngốc muốn chết, còn không nhớ là tất cả tập sách của cậu sớm đã bị Tiêu Chiến mang đến thư phòng rồi.

Từ lúc bằng cách ép buộc mang Vương Nhất Bác về đây, Tiêu Chiến sớm đã nghĩ đến con đường đi đến trái tim của cậu như thế nào, rõ ràng đường đi nước bước đều đã từng chút vạch ra, nhưng nghĩ lại, hình như anh cũng chưa lần nào làm theo các bước định sẵn của mình.

Nhưng như hiện tại, hình như cũng không tồi. Thậm chí, còn có chút tốt hơn mong đợi.

Tiêu Chiến đã từng có chút lo lắng, làm thế nào mới có thể để thiếu niên rạng rỡ dưới tán cây đó ở bên cạnh anh? Nhưng từ nhỏ cho đến ngày hôm nay, thứ duy nhất Tiêu Chiến vẫn chưa từng từ bỏ, chính là tự tin. Tin tưởng, anh nhất định có cách mua dây buộc cậu bên mình.

[ZSWW] DƯỚI TÁN NGÂN HẠNH (COMPLETED)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ