"Bà chủ-"
"Chuuya đâu?"
"Cậu chủ đập phá đồ đạc trong phòng khách xong đã tự nhốt mình trong phòng"
"Thật đau đầu với thằng con" - Mẹ của Chuuya bực dọc ngồi xuống ghế sofa xoa hai bên thái dương.
"Bà chủ, về hồ sơ của Chuuya-sama. Bên trường đó nói ba hôm nữa mới xét duyệt vì lần này số học sinh tuyển vào đông hơn so với năm trước"
"Được rồi, hủy chuyến bay ngày mai đi"
"Vâng"
______
Ngày qua ngày, Chuuya ngồi một mình trong bóng tối. Trong phong ngủ hắt hiu ánh sáng của trăng tròn ngoài kia. Mảnh trái tim vụn vỡ cùng thứ âm thạn cằn cỗi. Cậu nhớ em, cậu lo cho em. Bởi lòng cậu đau như cắt khi em lỡ đối xử với cậu như vậy.
"Xin đừng làm khổ tôi nữa
(Xin lỗi en)Tôi ghét em!
(Tôi yêu em)"Sự đau khổ bao quanh lấy người trao đi yêu thương cho đối phương nhiều nhất. Lại bị đẩy ra chẳng chút thương tiếc. Lần đầu tiên cậu khóc vì một ai đó, lần đầu khóc vì tổn thương về một ai đó. Cậu đổ lỗi tất cả là tại mẹ cậu! Cậu căm hận bà ấy, hận đến tận xương tận tủy. Tuổi thơ toàn sự bạo hành, đánh đập của mẹ. Bên tai văng văng cuộc cãi vã của bố và mẹ. Chẳng có sự quan tâm hay tình thương của người trong gia đình cả.
_____
Bên phía Atsushi, em cô đơn, em thẫn thờ ôm gối khép nép ngồi bên hiên nhà ngắm chiếc lá vàng cuối cùng trên cành cây. Chiếc lá mỏng manh như muốn rời cành. Tựa như hình ảnh của đôi ta.
Cảm giác như nếu em chỉ chạm nhẹ thôi, nó cũng sẽ vụn vỡ. Vậy nên em chỉ có thể nhìn...chia lìa.
Em trách mình quá yếu đuối. Giá như em có thể mạnh mẽ thì có lẽ bảo vệ được anh, bảo vệ được tình yêu non nớt chớm nở.
____
Dazai đã đến bên khuyên nhủ và giúp em có thể mạnh mẽ vượt qua, vươn lên đoạt lại tình yêu của mình.
"Đừng khóc nữa Atsushi-kun. Nghe anh này, dù em có khóc cũng không làm được gì cả"
"Hức...em thật vô dụng Dazai-san...cho nên em mới bị cha mẹ bỏ đúng không anh...hức..."
"Không phải đâu"
"Em đúng là không làm được gì hết! Em đáng bị vứt bỏ mà! Hức! Đáng lẽ em không nên được sinh ra!"
Bốp!
"Nhìn anh! Nhìn thẳng vào mắt anh này! Cho dù em có thể nhút nhát, vô dụng nhưng lúc này em có thể thay đổi, Atsushi-kun. Đến nhà cậu ta rồi nói chuyện đàng hoàng đi! Đừng có mà khóc nữa! Em không làm thì ai làm giúp?!"
"Vâng! Em sẽ đến nói chuyện nghiêm túc với Chuuya-san!" - Bé Atsushi đứng dậy, lau nước mắt.
_______
Cả ba lén lút trèo vào cổng nhà mang bảng họ Nakahara.
"Akutagawa, Chuuya đâu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BSD - ChuuAtsu] Nuôi Vợ Từ Bé
Fanfiction《Minko》 Này! Bạn có biết tình yêu gà bông là gì không? Nếu bạn không biết thì bạn chẳng bằng cậu nhóc Chuuya Nakahara 5 tuổi này đâu! Vì lần đầu tiên gặp bé Atsushi 3 tuổi thì cậu đã biết yêu là gì rồi! Muốn biết thêm về chuyện tình ngọt sớt và tấu...