Lisa nhìn Chaeyoung hồi lâu không có phản ứng, lần thứ ba mở miệng : "Không mở quà sao ?"
Chaeyoung hồi phục tinh thần, lập tức vươn tay, nhận lấy túi giấy trong tay Lisa , không thể chờ đợi mà mở giấy túi, thấy bên trong có một cái hộp được bọc tinh xảo, Chaeyoung vừa cầm hộp, vừa ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi : "Quà gì vậy ?"
"Tôi nhớ cô từng nói, muốn biết quà là gì, nên nhanh chóng mở ra mới được." Đây là lúc sinh nhật của anh, cô tặng quà cho anh mà nói.
Cho nên lại nhắc lại lời của cô... Chaeyoung cong môi, ngón tay mềm mại mảnh khảnh, bắt đầu mở ra giấy bọc bên ngoài.
Lisa thấy Chaeyoung cong môi, thu hết vào đáy mắt, đáy lòng càng mềm mại, xúc động muốn giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Chaeyoung cẩn thận mở hộp ra, cuối cùng lộ ra bên trong cái hộp màu đỏ.
Bất chợt tâm tình Lisa trở nên có hơi khẩn trương, anh nhớ tới nhiều năm trước, mình tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, hình ảnh bị ném trong đống rác.
Tay Lisa lặng yên nắm thành quyền.
Chaeyoung mở hộp ra, thấy bên trong là một con búp bê bằng sứ.
Trước đây không lâu là một nhà thiết kế trong công ty Hoàn Ảnh truyền thông, đặc biệt cầm bức tranh của cô, thiết kế ra nó.
Cô không nghĩ tới, Lisa lại cầm bản vẽ đó, làm thành con búp bê xinh đẹp, rất đáng yêu, đáy mắt Chaeyoung đáy mắt lập tức toát ra tia sáng thích thú, nhìn về phía Lisa nói : "Cảm ơn."
Thấy Chaeyoung phản ứng như thế, lòng Lisa cũng buông lỏng, lại vẫn vì tìm kiếm sự khẳng định, lên tiếng hỏi : "Thích không?"
"Thích !" Chaeyoung không chần chờ chút nào trả lời, chỉ cần là anh tặng, cô đều thích.
Lisa thấy trong mắt Chaeyoung được một tia chắc chắn, tâm trạng khẩn trương hồi lâu, rốt cục bình tĩnh.
Từ lúc 5 năm xa nhau, anh vẫn luôn ghi nhớ sinh nhật cô trong điện thoại.
Bởi vì như người dưng nước lã, những ngày sinh nhật này của cô, mặc dù anh đều chuẩn bị quà cho cô, từ lúc càng có tiền, càng chuẩn bị nhiều quà giá trị, nhưng vẫn không tặng, cho dù anh muốn tặng, cũng chỉ có thể nhờ người, nhưng lại lại sợ quà mình tặng giống kết quả 5 năm trước, bị cô ném ở trong đống rác, cho nên dứt khoát không làm.
Tối nay lúc anh thấy điện thoại di động nhắc nhở, nghĩ đến quà cô tặng anh năm nay, vì vậy cũng muốn tặng đáp lễ cho cô.
Mặc dù như cũ không thừa nhận, có thể cô không thích.
Lúc ấy sắc trời đã tối, rất nhiều trung tâm cũng đóng cửa, có hơi khó mua quà, cho nên cả người có hơi rầu rĩ, nhưng sau đó anh nhớ tới, trước đây không lâu tình cờ nghe người ta nói, ở ngõ 112C có một cửa hàng đặc biệt làm đồ mỹ nghệ, rất đặc biệt, vì vậy để cho trợ lý đưa mình đến đó.
Anh không để cho trợ lý đi vào, bởi vì tối nay anh tặng quà cho cô, và những món người khác làm không hề giống nhau.
Bởi vì, trong món quà này, là rỗng ruột, anh bỏ giấy vào, là những lời anh viết cho cô nhiều năm, những điều anh vẫn muốn nói với cô, đã từng vì nguyên nhân không xứng, sau lại là những lời không thể nói.
Anh không thể thể hiện ra với cô, nhưng ít nhất, anh có thể nói với cô như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh Chồng Quốc Dân (longfic) (Quyển 2)
RomantizmFic này giúp cho người đọc rèn luyện tính kiên nhẫn :>>>