Tí tách.Là âm thanh của tiếng nước rơi.
Ở trong bóng tối vô tận, Lam Hi Thần chỉ có thể dựa vào nhĩ lực để phân biệt, theo hướng của âm thanh mà đi.
Lam Hi Thần để chân trần đạp trên nước, tạo nên từng đợt sóng bọt nước.
Càng đi về phía trước, âm thanh lại càng rõ ràng.
Tí tách.
Trước khi đầu ngón tay chạm được vào nước, một đợt sóng lớn dữ dội nhấn chìm Lam Hi Thần
Y ở bên trong nước giẫy giụa, phán quan bị bung ra khỏi trán, tóc đen tán loạn trong nước. Lam Hi Thần thò tay ra muốn bắt lại Mạt Ngạch đang càng ngày trôi càng xa.
Lại một làn sóng dữ dội kéo tới, Lam Hi Thần hô hấp bị đình trệ, triệt để bị ngất trong nước.
Muốn đem người từ trong tâm yểm mang ra, thì trước tiên phải từ trong tâm yểm của chính mình thoát ly.
Nếu không có niềm tin kiên định, rất ít người có thể từ trong thống khổ của quá khứ thoát ra.
Liên tục nhiều lần, đủ khiến người tan vỡ.
Lam Hi Thần ở trong hôn mê, mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Tâm yểm của chính mình, đến cùng là Quan Âm miếu bị Kim Quang Dao lừa dối, hay là thời điểm Ôn thị hỏa thiêu Lam gia Tàng Thư Các?
Y cũng không biết.
"Trạch Vu Quân? Trạch Vu Quân!"
Bên tai truyền đến thiếu niên âm thanh lanh lảnh. Lam Hi Thần chậm rãi mở mắt ra, trước mắt tựa hồ có một lớp sương mù, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp sương mù kia trêu trọc đôi đồng tử trong mắt y.
Lam Hi Thần lại chớp chớp mắt một cái, sau khi chờ lớp sương mù kia tản ra, y mới nhìn thấy trước mắt đứng một vị thiếu niên tuấn tú thân mang tử y.
"Trạch Vu Quân?" Thiếu niên nghiêng đầu, nghi hoặc mà hỏi "Ngươi làm sao?"
"A, không có chuyện gì, mới vừa rồi đang suy nghĩ một ít việc thôi." Lam Hi Thần phục hồi tinh thần lại, ôn hòa mà cười, "Giang tiểu công tử tìm ta có chuyện gì không?"
Đối diện thiếu niên ngại ngùng miết miết hai bàn tay nhăn nhó, qua hồi lâu mới ấp a ấp úng nói: "Cái kia. . . Tuy rằng ta biết Ngụy Anh lần này tội lỗi là có chút lớn, thế nhưng có thể hay không thỉnh cầu Trạch Vu Quân giảm bớt hắn trừng phạt, hoặc là. . . Ta cũng có thể giúp hắn chia sẻ một điểm..."
Dĩ vãng ký ức có chút mơ hồ , nhưng Lam Hi Thần nhớ mang máng, sau đó y đã một cách uyển chuyển mà từ chối thỉnh cầu của Giang Trừng.
Chỉ là y không nghĩ tới, tâm yểm của y lại chính là....
"Nếu như không được, thì thôi..." Giang Trừng cắt đứt suy nghĩ của Lam Hi Thần, lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Anh tên kia tự làm tự chịu, ta quản hắn làm cái gì!"
"Phốc." Lam Hi Thần không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giang Trừng quẫn đến đỏ nửa tấm mặt, mắt hạnh trừng lớn nói: "Trạch Vu Quân làm sao lại cười ta."
"Không có cười ngươi, không có cười ngươi." Lam Hi Thần thật vất vả ngưng cười, con mắt cùng khóe môi nhưng vẫn là cong cong.
Y chẳng qua là cảm thấy Giang Trừng từ nhỏ đến lớn, đều là giống nhau khẩu xà tâm phật. Ngoài miệng lời nói như là vô tình lạnh lùng nhất, nhưng trái tim so với ai càng mềm mại hơn.
"Vậy... Trạch Vu Quân..."
"Đúng là có khả năng giảm, nhưng mà..." Lam Hi Thần cười tủm tỉm, đảo mắt nhìn thấy Giang Trừng trước ngực mang theo ngọc bội, hỏi "Có thể đem ngươi ngọc bội đưa cho ta không?"
"Này, cái này sao?" Giang Trừng có chút căng thẳng nắm ngọc bội, "Cái này là phụ thân mua cho ta..."
"A, xin lỗi, " Lam Hi Thần không nghĩ tới, vội vàng xin lỗi "Ta không biết đó là phụ thân ngươi đưa cho ngươi."
Giang Trừng do dự, cuối cùng vẫn là đem ngọc bội lấy xuống đưa cho Lam Hi Thần, kiên định nói, "Trạch Vu Quân cầm đi! Ngọc bội không có còn có thể kêu phụ thân lại mua."
"Có thật không?"
Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng, phát hiện ánh mắt của hắn đều là đang né tránh.
"Phụ thân ngươi có phải là rất bận?" Lam Hi Thần không nhịn được hỏi.
"Ừm..." Giang Trừng cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Lam Hi Thần nắm qua ngọc bội, nói: "Vậy ta trước tiên giúp ngươi bảo quản một quãng thời gian, đợi các ngươi việc học kết thúc, ta liền trả lại ngươi."
Giang Trừng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Lam Hi Thần cười cợt, nói: "Giang tiểu công tử, đồ vật quan trọng cũng không nên đem đưa người khác."
Giang Trừng lần thứ hai gật đầu, do dự nói: "Chuyện kia. . . Nhờ Trạch Vu Quân ."
Lam Hi Thần không nhịn được đưa tay ra sờ sờ đầu của Giang Trừng.
Giang Trừng liền như mèo xù lông lên, mắt hạnh trợn thật lớn. Thế nhưng nghĩ đến Lam Hi Thần giúp hắn, lập tức dịu lại.
"Vậy, cáo biệt Trạch Vu Quân."
Giang Trừng xoay người rời đi, trước khi bước lại cẩn thận nhờ cậy.
"Mong Trạch Vu Quân xuống tay nhẹ một chút."
"Người phạt chính là Vong Cơ, có điều ta sẽ nói hắn nhẹ hơn một chút."
Giang Trừng do dự, lại nói: "Chuyện kia, nhờ Trạch Vu Quân giảm thiểu một ít trừng phạt."
"Ừm."
Sau khi nhìn thấy Lam Hi Thần nhẹ nhàng gật đầu, Giang Trừng mới yên tâm.
"Giang tiểu công tử, chờ một chút!" Nhìn Giang Trừng rời đi bóng lưng, Lam Hi Thần trong lòng bỗng nhiên run sợ một hồi, liền hắn vội vã hô.
"Làm sao..."
Giang Trừng dừng bước lại, còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên bị ôm thật chặt đến thở cũng thấy khó khăn.
"Trạch Vu Quân, làm sao vậy?" Giang Trừng khuôn mặt ửng đỏ, hắn thật là không biết, hắn và Trạch Vu Quân không không được tính là quá quen thuộc, tại sao bỗng nhiên ôm hắn.
"Không có gì, để ta ôm một cái đi". Lam Hi Thần nắm chặt lấy ngọc bội trong tay, nhắm hai mắt, lẩm bẩm nói, "Vãn Ngâm, để ta ôm một cái đi."
Không biết qua bao lâu rồi, trong ngực của hắn vẫn luôn trống rỗng không một bóng người.
Lam Hi Thần mở mắt ra, mê mẩn nhìn ngọc bội trong tay, lập tức đem ngọc bội thật chặt đặt tạivị trí trái tim trên lồng ngực.
"Chờ thêm chút nữa, ta đến mang ngươi về nhà ."
Y kiên định mà đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Vãn Ngâm, chờ ta."
YOU ARE READING
[Hi Trừng | ABO] - Oán Ngẫu💙💜 [Edit 14~]
Short StoryTên truyện : Oán Ngẫu Thể loại : ABO (Ai ko thích xin đừng vào, đừng nói lời cay đắng) Tác giả : @西府海棠 (https://ansheng437.lofter.com/view) Đang đọc zở bản dịch của bạn @AKatenina đến chap13, thật sự không đợi được bạn nữa nên phải tự edit. Đăng lê...