Thời điểm Giang Trừng tìm được Kim Lăng, mặt trời đã sắp biến mất sau ngọn núi .
May mà Kim gia giáo phục màu sắc tươi đẹp, thế cho nên Giang Trừng ở trong đám người liếc mắt liền phát hiện phát sáng Kim gia giáo phục.
"Kim Lăng!" Giang Trừng gạt ra dòng người đông đúc, một cái tóm chặt đang chuẩn bị quẹo vào trong hẻm nhỏ Kim Lăng "Ngươi đi đâu vậy ?"
"Cậu" Kim Lăng vừa kinh hỉ vừa luống cuống "Ngươi, ngươi làm sao tới chỗ này?"
Giang Trừng lạnh nhạt chất vấn hắn "Ngươi nói lời này còn không thấy ngại, không gặp ngươi mấy ngày này, còn không nói rõ ràng là đi đâu, ngươi có phải là muốn khiến ta lo lắng đến chết đúng không?"
"Cậu..." Kim Lăng biết mình làm sai , liền cúi đầu nhẹ giọng nói "Ta chỉ là muốn cho ngươi..."
Giang Trừng nổi giận đùng đùng địa ngắt lời nói "Ngươi có phải là không muốn Kim gia? A, ngưới nói cho ta biết, có phải ngươi có ý định để cho đám lão gia hỏa kia mưu chiếm vị trí của ngươi? Ngươi cũng không phải không biết, Kim gia có bao nhiêu kẻ có giã tâm, ngươi còn tưởng là đang chơi đùa?"
"Ta có thể giúp được ngươi nhất thời giúp không được ngươi một đời, Kim Lăng, chính ngươi không dùng đầu óc suy nghĩ một chút sao? !"
Kim Lăng suýt chút nữa bị hắn mắng phát khóc, đỏ mắt lên, nước mắt ở viền mắt bên trong đảo quanh.
Giang Trừng dùng ngón tay đâm đầu hắn, chỉ tiếc mài sắt không thành kim mắng "Ngươi lớn như thế , cũng không phân biệt rõ được cái gì nên làm cái gì không nên làm. Ngươi lại một mình lang thang linh tinh như thế, ngươi có phải là muốn bị Kim gia cho sỉ nhục đuổi ra ngoài a? !"
"Ta mới không muốn làm cái gì Kim tông chủ! Ta cũng không bao giờ muốn về Kim gia nữa!" Kim Lăng có ý tốt không được người hiểu, hắn oan ức ngẩng đầu lên nghẹn ngào rống to, "Cậu, ô ô. . . Ta ghét nhất cậu !"
Kim Lăng dùng ống tay áo xoa xoa nước mắt, sau đó xoay người thật nhanh biến mất ở lành lạnh trong trấn nhỏ.
Giang Trừng bị Kim Lăng làm tức đến mức trong cơ thể như có một ngọn lửa đang gắt gao thiêu đốt tâm khan của hắn, hắn muốn gọi Kim Lăng lại nhưng mở không nổi miệng, muốn đuổi theo kịp Kim Lăng nhưng không thể động đậy.
Trong bụng hài tử tựa hồ cũng bị này khiến bất an xao động, Giang Trừng nỗ lực đi về phía trước một bước, nhưng cảm thấy thế giới ở trời đất quay cuồng.
Trước mắt ánh đèn nhấp nháy chao đảo, bụng dưới đau đến mức khiến Giang Trừng hoảng hốt muốn dùng tay nện nó.
Nắm đấm còn chưa kịp hạ xuống, trong nháy mắt phụ cận toàn bộ ánh đèn tựa hồ bị bóp tắt , Giang Trừng rốt cục không chịu đựng được đáy lòng cùng sinh lý thống khổ, nhắm hai mắt lại, té xỉu ở mặt đất.
———————————————————————
Kim Lăng sau khi khóc một hồi, tâm tình bắt đầu chậm rãi bình phục lại. Hắn vừa đi vừa nghĩ, cảm thấy cậu là bởi vì quá lo lắng cho hắn mới mắng hắn.
Nhưng cho dù là như vậy, Kim Lăng vẫn cảm thấy oan ức. Hắn không yên lòng để cậu đang mang theo mang thai một mình ở cái chỗ kia, rồi lại giận hờn không muốn trở về.
Kim Lăng liền như vậy một bên áy náy một bên giận hờn, ngay cả đến gần người phía trước cũng không có chú ý đến, thẳng đến bị va vào người.
"Ôi!" Kim Lăng ôm đầu hô một tiếng.
"Kim Lăng?"
Kim Lăng suýt chút nữa ngã chổng vó được đỡ lấy, hắn thuận tay kéo lấy ống tay áo của người kia, bước chân mới đứng vững được. Kim Lăng sau khi ổn định lại, mới phát hiện người kia lại là Lam Hi Thần.
"Trạch Vu Quân? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Kim Lăng vội vã buông ra ống tay áo của Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần cười khổ một tiếng, nói "Cậu của ngươi lo lắng ngươi, chạy đến Kim gia đại náo một hồi. Sau đó ta cùng hắn. . . Cãi nhau . Hắn đi tìm ngươi, ta không yên lòng, nên lén lút theo đến đây."
Kim Lăng dẹp miệng mếu máo, dùng ống tay áo lau đã xưng tới đỏ viền mắt một cái "Ta cùng cậu cũng cãi nhau ..."
"Kim Lăng, ngươi mấy ngày nay đi đâu? Hắn. . . Rất lo lắng ngươi." Lam Hi Thần một cách uyển chuyển mà hỏi han.
Kim Lăng ấp a ấp úng nói "Rất nhanh sẽ là cậu sinh nhật, hắn trước đây bận đến không thế nào làm sinh nhật, vì lẽ đó lần này ta nghĩ. . . Muốn mua một lễ vật đặc biệt đưa cho hắn."
"Ngươi cũng không phải không biết tính khí cậu của ngươi. . ." Lam Hi Thần vỗ vỗ bả vai Kim Lăng, nói "Hắn dường như, không một chút nào hi vọng người khác đối xử tốt với hắn."
"Hơn nữa hắn hiện tại còn đanh mang thai, tính khí tâm tình không ổn định" Lam Hi Thần bất đắc dĩ thở dài "Có lúc, ta cũng thật sự không biết hắn đang suy nghĩ gì."
Kim Lăng khổ sở đến không biết nên nói cái gì.
"Ai, chúng ta đi tìm cậu của ngươi đi" Lam Hi Thần lướt qua hắn đi về phía trước "Kỳ thực hắn người này cũng chính là chỉ mạnh miệng nhưng lại là người dễ mềm lòng."
Kim Lăng như là nghĩ tới điều gì, vội vã nhanh chân đuổi tới.
"Trạch Vu Quân, ngươi, ngươi..." Kim Lăng do dự hỏi "Ngươi đối với ta cậu là nghĩ như thế nào?"
Lam Hi Thần khóe mắt mạn lên, vẻ mặt ôn nhu, mang theo nhẹ nhàng ý cười nói "Ta cảm thấy hắn kỳ thực rất tốt, còn có, ta..."
Rất yêu thích hắn.
Đến trấn nhỏ thì, màn đêm đã buông xuống. Trên trấn các cửa hàng nhỏ cơ bản đều đóng cửa tắt đèn, phụ cận một màu đen kịt.
Lam Hi Thần lấy ra một tấm phù truyền vào linh lực châm lửa, ở trong bóng tối phát sinh một tia yếu ớt ánh sáng.
Bọn họ đã tìm toàn bộ trấn nhỏ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Giang Trừng.
Chạm trán sau, Kim Lăng chần chờ nói "Muộn như vậy, cậu có thể hay không là đã trở về?"
Lam Hi Thần gật đầu tán đồng "Vậy ta đi một chuyến Giang gia tìm hắn."
* hướng về ta mẹ tìm chứng cứ một hồi, phụ nữ có thai tâm tình kích động là có thể sẽ dẫn đến đau bụng, té xỉu, thậm chí còn có thể sẽ dẫn đến sinh non...
———————2020/9/17————-
YOU ARE READING
[Hi Trừng | ABO] - Oán Ngẫu💙💜 [Edit 14~]
Short StoryTên truyện : Oán Ngẫu Thể loại : ABO (Ai ko thích xin đừng vào, đừng nói lời cay đắng) Tác giả : @西府海棠 (https://ansheng437.lofter.com/view) Đang đọc zở bản dịch của bạn @AKatenina đến chap13, thật sự không đợi được bạn nữa nên phải tự edit. Đăng lê...