Sáng hôm sau...
Trên chiếc giường kingsize quen thuộc bây giờ chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến cuộn tròn trong chiếc chăn dày,cả Nhất Bác và bảo bối nhỏ đều đã ra ngoài từ sớm .Bên ngoài nắng đã chiếu vào tràn ngập khắp căn phòng rồi nhưng cậu lại không tài nào dậy nổi. Trúm chăn kín mít từ đầu đến chân ,chỉ để lộ một chút đỉnh đầu ra bên ngọài, từ lúc mang thai thân thể cậu tuy không mấy nặng nề nhưng cũng mệt mỏi hẳn đi ,khiến cho cậu lười nhác hơn trước kia rất nhiều .Thời gian một ngày chủ yếu chỉ quanh quẩn xung quanh căn biệt thự rộng lớn, nếu như không vì Vương Nhất Bác quá bận rộn, cậu cũng muốn hắn đưa cậu đi đâu đó cho khuây khỏa, cứ ở nhà thế này thì cũng quá ngột ngạt đi.
*Tít....tít....Tít *
Tiêu Chiến đang buồn chán lăn qua lăn lại trong chăn thì bất chợt chiếc điện thoại bên cạnh lại đột ngột vang lên,tiếng kêu của nó khuấy đảo cả không gian yên tĩnh, cậu mơ màng từ từ mở mắt sau đó nhanh chóng đưa tay tắt âm thanh đó đi.Đấy là đồng hồ báo thức cậu đã cài đặt sẵn, hôm nay cậu sẽ ra sân bay một chuyến, tuy không tính là đi chơi nhưng mà vẫn xem như ra ngoại dạo mát một chút vậy .
Nhẹ nhàng vén chăn bước xuống giường, Tiêu Chiến nhanh chóng tiến vào phòng tắm,cậu chọn cho mình áo thun quần jean đơn giản và khoát một chiếc áo sơ mi bên ngoài.
Gần một tiếng sau khi đã chuẩn bị xong hết cả,Tiêu Chiến chậm rãi đóng cửa phòng lại cẩn thận sau đó bước xuống cầu thang bên dưới. Vì bảo bảo trong bụng, mọi hoạt động cậu phải cẩn thận hết mức mới được.Thím Trương vừa thấy Tiêu Chiến xuất hiện liền tức tốc chạy đến.
-"Cậu chủ nhỏ sao hôm nay lại thức sớm như vậy, đã đói bụng chưa? Ta nấu chút gì có cậu ăn nhé? "
Tiêu Chiến mỉm cười vỗ vai bà.
-"Không cần gấp đâu thím Trương bây giờ cháu phải ra ngoài rồi. À lát nữa thím nấu giúp cháu thêm vài món ngon ngon nhé ,hôm nay nhà ta có khách đấy "._Thím Trương nhìn thấy biểu tình vui vẻ tràn đầy sức sống của cậu thì vô cùng kinh ngạc, tuy rằng thường ngày đứa trẻ này vẫn như vậy nhưng hôm nay lại đặt biệt có sinh khí thế này chắc chắn là đang có chuyện vui đây .
-"Khách? Là ai?"_Tại sao bà không nghe thấy cậu Vương dặn dò gì vậy nhỉ?
Tiêu Chiến cười cười.
-"Người đó thím cũng biết nữa đấy, thôi sắp trễ giờ rồi cháu phải đi ngay.Lúc sau bọn cháu về thím sẽ biết ngay thôi mà. "._Cậu ngoan ngoãn gật đầu với bà ấy ngay sau đó liền gấp gáp mà rời đi.Bỏ lại thím Trương ở lại phía sau không ngừng suy nghĩ. Ngoài cậu chủ ra ,người có thể khiến cậu ấy vui vẻ như vậy chỉ có một là Tiêu lão gia,người còn lại...chẳng lẽ.....
Có thể không nhỉ?nếu như thật sự là người đó bà thật sự lại có chút lo lắng, mặc dù bà biết đứa trẻ đó thanh thuần tốt bụng ,bà cũng yêu quý nó lắm, chỉ là giữa nó ,cậu chủ và cả cậu chủ nhỏ nữa ,cả ba người họ đã trải qua một quá khứ không mấy tốt đẹp. Vốn dĩ sau khi cậu chủ nhỏ trở về được kết thúc trong êm đẹp bởi vì đứa nhỏ kia đã chấp nhận buông bỏ và rời đi.
Bây giờ trở về, thật không biết phải biết đối mặt thế nào đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] -Nam Hài 2
Fanfiction-"Tiêu Chiến em đã hứa rằng sẽ không rời xa tôi " -"Nhất Bác, em xin lỗi..." ... -"Trác Thành,đến cuối cùng anh chỉ yêu gương mặt này thôi sao?" -"Ngụy Anh,anh xin lỗi " Phần này ngắn thôi, ít sóng gió ít ngược và đương nhiên là HE nhé :3 [Đồng nhân...