Đã qua nhiều năm như vậy,Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến vẫn vô cùng vô cùng yêu thích trêu chọc cậu,mỗi lần như vậy hắn đều sẽ có dịp ngắm nhìn bảo bối trong lòng tay chân luống cuống hai má đỏ ửng,vô cùng đáng yêu a~.
Vì thế nên mặc dù đã nhận được lời cảm ơn quá đỗi ngọt ngào và chân thành của đối phương rồi,hắn dường như vẫn không hề có ý định sẽ buông tha cho cậu,còn cố ý nhích lại gần hơn,ghé sát vào tai Tiêu Chiến thì thầm khiến vành tai cậu bất giác cũng đỏ hẳn lên .-"Bảo bối,cám ơn như vậy thôi có phải quá sơ sài rồi không?Chi bằng hôn anh một cái đi,Vương tổng sẽ đem cả thế giới này dâng lên cho em."
*Bùm*
Tiêu Chiến sau khi nghe tiếng nổ lớn trong đầu mình liền cảm thấy như mặt cậu sắp bốc hỏa đến nơi rồi.Nhíu chặt đôi mày đen lại quay sang liếc hắn một cái,ở đây còn có A Thành và Ngụy Anh chưa kể có cả trẻ con nữa, cũng may hắn nói với âm lượng vừa phải đủ để cậu nghe thấy nếu không thật sự cậu không biết nên xử lí thế nào đây nữa.
Vương Nhất Bác vui vẻ cười đến hai mắt đều híp lại,tâm trạng xem ra vô cùng thoải mái,biết rằng nếu hắn còn tiếp tục trêu nữa thì thỏ nhỏ bên cạnh chắc chắn trên đầu sẽ bốc khói lên mất ,nhưng mặc dù đang trêu đùa thật cơ mà thực chất những lời hắn nói với cậu vừa rồi chính là hoàn toàn nghiêm túc.Chỉ cần cậu nguyện lòng ở lại bên cạnh hắn,làm bảo bối của hắn,hắn bằng lòng cho cậu tất cả mọi thứ mà cậu muốn,kể cả trái tim này.
Nhưng dù sao thì cũng không nên đùa quá trớn a~ nếu thỏ nhỏ lại xù lông giận dỗi thì hắn nhất định sẽ là người thảm nhất,cho nên Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ một phen mới đành cố gắng đè nén xuống sự phấn thích trong lòng lấy lại vẻ mặt bình thản vốn có thường ngày,trân trọng cất lời.-"A hèm,hiếm khi chúng ta được dịp hội ngộ thế này,tối nay mọi người cứ dùng bữa thoải mái nhé".
Hắn vốn là chủ của Vương gia,đại diện nói một câu đương nhiên là việc nên làm,nhưng vốn dĩ Uông Trác Thành từ nãy giờ chính là mãi trò chuyện với A Uyển nên hoàn toàn không chú ý đến cậu và Vương Nhất Bác,người duy nhất thấy được những hành động thân mật vừa rồi của hai người lại chính là Ngụy Anh.Vì thế sau câu nói đó của hắn ,chỉ thấy Ngụy Anh hơi cúi đầu không nói ,còn Uông Trác Thành thì thản nhiên cất lời.
-"Cũng đâu phải anh mời đến,nhiều lời làm gì?"
-"Cậu...!!"_Vương Nhất Bác định lên tiếng phản bác thì Uông Trác thành đã nhanh tay hơn một chút, không quan tâm hắn cũng không cho hắn cơ hội,thẳng tay lấp đầy bát của Tiêu Chiến bằng những miếng hoành thánh thơm ngon óng ánh.
-"Tiểu Tán,nào em thích ăn hoành thánh nhất mà ,mau ăn đi kẻo nguội."_Hoành thánh trắng trắng mềm mềm tức thì liền tràn ngập ngay trước mắt.
Câu nói của anh khiến Tiêu Chiến vô cùng ngạc nhiên.
-"Woa~ A thành anh còn nhớ?"._Những thói quen này cũng đã lâu lắm rồi không ngờ anh ấy vẫn nhớ a~.
-"Đương nhiên ,trí nhớ anh đâu có tệ ".
Khi Uông Trác Thành vừa hất mặt đầy tự hào đáp lại thì Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh đã nhẹ nhàng đưa tay choàng qua xoa lấy đầu cậu rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] -Nam Hài 2
Fanfiction-"Tiêu Chiến em đã hứa rằng sẽ không rời xa tôi " -"Nhất Bác, em xin lỗi..." ... -"Trác Thành,đến cuối cùng anh chỉ yêu gương mặt này thôi sao?" -"Ngụy Anh,anh xin lỗi " Phần này ngắn thôi, ít sóng gió ít ngược và đương nhiên là HE nhé :3 [Đồng nhân...