Tại bệnh viện
Lúc này đã hơn 12 giờ rồi, hành lang bệnh viện cũng chẳng còn ai ngoài các y bác sĩ.Tình hình của Ngụy Anh hiện tại mặc dù vẫn còn hôn mê nhưng đã ổn hơn rất nhiều rồi, em ấy chỉ nhất thời bị ngất đi thôi. Đáng lo nhất vẫn là A Uyển, thằng bé dù được Vương Nhất Bác che chở nhưng lúc quả bom phát nổ ,bởi vì lực quá mạnh nên đã khiến đứa nhỏ vô tình rơi ra khỏi vòng tay của hắn.Đầu của nó va đập vào thanh sắt mất máu rất nhiều hiện tại đang ở phòng cấp cứu , Uông Trác Thành cũng đã tức tốc đi làm giấy tờ nhập viện rồi chỉ có cậu ngồi lại trông thôi.
-"Cậu chủ nhỏ, uống chút nước đi"
Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên từ thang máy của bệnh viện bước ra,nhanh chân tiến về phía cậu. Tống Kế Dương lập tức đưa đến cho cậu một chai nước mát lạnh ,vừa nhìn thấy nó đã khiến cho Tiêu Chiến hiện tại chợt nhận ra cổ họng của cậu đã khô rát từ lúc nào rồi.
-"Cám ơn cậu. "_Tiêu Chiến mỉm cười đưa tay đón lấy, cảm giác lành lạnh của vật trong tay khiến cho những vết bỏng do tiếp xúc với lửa trước đó của cậu trở nên dịu đi không ít. Tiêu Chiến mở nắp chai không ngần ngại mà tu một hơi dài,Tống Kế Dương cùng Vương Hạo Hiên cũng chậm rãi ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Khi Tiêu Chiến vừa nốc cạn chai nước trong tay thì cùng lúc đó cánh cửa phòng phía trước mặt cũng bật mở ra.
*Cạch*
Vương Nhất Bác cùng một vị bác sĩ trông cũng đã lớn tuổi bước ra ngoài, những vết thương của hắn đều đã được xử lí và băng bó lại kỹ càng rồi. Chỗ nặng nhất chính là đầu và cánh tay nên tại hai vị trí đó của hắn đều được bọc lại bằng một lớp vải trắng dày.Mặc dù bước đi có chút khập khiễng nhưng chung quy hắn vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Tiêu Chiến vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác xuất hiện, tức thì liền chạy đến ngay trước mặt. Cậu không quên lịch sự cúi đầu chào vị bác sĩ kia sau đó mới cất lời.-"Bác sĩ, anh ấy không sao chứ ạ?"
-"Haha cậu yên tâm ,vết thương tôi đã giúp ngài ấy băng lại, thể trạng của Vương tổng rất tốt chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi thôi .Tuy nhiên trong thời gian dưỡng thương vẫn có một số thực phẩm kiêng kỵ, để chút nữa tôi liệt kê ra rồi đưa cho cậu nhé. "
Tiêu Chiến nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng, cậu gấp gáp cảm ơn vị bác sĩ không ngừng.
-"Làm phiền bác sĩ rồi, cám ơn bác sĩ rất nhiều. "
-"Không có gì đâu việc nên làm thôi mà...."_Vị bác sĩ cười cười lắc đầu, ở ông toát lên vẻ vô cùng phúc hậu và thiện lương. Tuy nhiên ngay sau đó ,ông liền nhận ra hai người trước mặt ánh mắt nhìn nhau không rời có vẻ như có rất nhiều điều muốn nói nên ông cũng không tiện náng lại để làm kì đà cản mũi nữa. _" À...bây giờ tôi còn có có chút việc cần phải xử lí rồi , không làm phiền hai vị nữa, tôi xin phép đi trước nhé. "
Sau khi vừa dứt lời cũng lập tức xoay người rời đi.
Tiêu Chiến một lần nữa cúi đầu chào ông cũng không quên nói vọng theo.-"Bác sĩ đi thong thả nhé. "
Bây giờ hiện tại chỉ còn hắn và cậu, Tiêu Chiến đưa tầm mắt của mình quay trở lại nhìn về phía hắn bởi vì hạnh phúc mà lấp lánh sáng lên.
Thật không ngờ mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi và hắn vẫn đang hiện hữu ngay trước mắt cậu. Qua sự việc lần này, Tiêu Chiến chợt phát hiện ra tình yêu mà cậu dành cho Vương Nhất Bác quả nhiên không còn đơn giản nữa. Cậu hiện tại dường như không thể thiếu hắn hay là mất hắn nữa. Giây phút biết hắn vẫn còn ở bên trong ngọn lửa mà bản thân mình lại không thể nào cứu hắn thật sự lúc đó cậu đã rất tuyệt vọng. Nó khủng khiếp đến mức ngay cả khóc lóc hay gào thét cậu cũng không còn sức lực nữa,tâm trí giống như một tờ giấy trắng vậy...hoàn toàn trống rỗng.
Thật may là ngay bây giờ...hắn vẫn ở đây,vẫn nhìn cậu thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] -Nam Hài 2
Fanfiction-"Tiêu Chiến em đã hứa rằng sẽ không rời xa tôi " -"Nhất Bác, em xin lỗi..." ... -"Trác Thành,đến cuối cùng anh chỉ yêu gương mặt này thôi sao?" -"Ngụy Anh,anh xin lỗi " Phần này ngắn thôi, ít sóng gió ít ngược và đương nhiên là HE nhé :3 [Đồng nhân...