Chương 23:Nhìn thấy chính mình

791 65 10
                                    

Công viên này có tên là Rainbow,giống như cái tên của nó, bước vào đây chính là liền có cảm giác giống như lạc vào thế giới của sắc màu vậy,cũng dễ hiểu khi nơi này lại thu hút nhiều trẻ con đến vậy.Nếu nhìn tổng quan một chút thì diện tích của nó không quá rộng lớn nhưng lại nhộn nhịp vô cùng,nơi này mở cổng quanh năm ,trò chơi lại đa dạng dù là dành cho trẻ con nhưng có một số trò người lớn vẫn có thể tham gia được nên thu hút rất nhiều khách đến đây.Vừa bước vào,đập vào mắt cậu chính là có khoảng 4,5 người khoác lên mình bộ đồ thú đang vẫy tay chào đón vô cùng đáng yêu,A Uyển tức thì liền bị những chú thỏ,chú ong khổng lồ ấy thu hút,lon ton chạy đến chơi cùng với họ.Ngụy Anh đứng nép mình sang một bên,đợi khi tiểu bảo bối ấy chán rồi thì cùng đi đến quầy kem ngay bên cạnh,cậu chọn cho mình hương dưa lưới còn A Uyển thì là vani.Hai người cứ thể thong thả từng bước đi dạo khắp chung quanh,đến khi vô tình nhìn thấy một vòng quay ngựa gỗ trước mặt,bảo bảo bên dưới đã đưa tay kéo kéo áo cậu.

-"Papa ,A Uyển muốn chơi cái đó."_Nó đưa tay chỉ về phía những chú ngựa gỗ đa sắc màu phía xa xa.Ngụy Anh cũng không nỡ từ chối nên đã dúi vào tay nhỏ một vài đồng xu đã đổi được trước đó,dịu dàng cất lời.

-"Vậy A Uyển đến đó chơi đi,papa đứng đây đợi con."

-"Người không đi cùng con sao?"._Nó nghiêng đầu nhỏ hỏi cậu.

Ngụy Anh nghe thấy thì dịu dàng xoa đầu nó...

-"Cái đó dành cho trẻ con thôi,ngoan...con cứ chơi thỏa thích đi,chút nữa chúng ta tìm trò khác cùng chơi có được không?"

-"A Uyển biết rồi."

Đứa nhỏ gật đầu sau đó vui vẻ chạy đi,còn lại một mình cậu nên Ngụy Anh đã nhanh chóng tìm được một gốc cây gần đó để nghỉ chân.Nơi này có thể dễ dàng quan sát được chỗ của A Uyển nên cũng sẽ an tâm hơn.
Cậu đang chăm chú nhìn về hướng đứa nhỏ đang híp mắt vui vẻ với chú ngựa màu lam của mình,thì bên tai bất chợt vang lên một giọng nói.Âm điệu nghe qua có thể đoán ra đó là giọng của trẻ con,chỉ là....nó không hẳn là một cuộc trò chuyện thông thường...

-"Này,mày mau buông ra! cái này là của tao"

-"Còn lâu,ông chú lúc nãy rõ ràng là vứt về chỗ của tao mà."

-"Vứt cho mày khi nào?là cho tao"

Ngụy Anh nghe tiếng ồn ào theo phản xạ liền quay lại,tức thì đập vào mắt cậu chính là hai đứa trẻ chắc khoảng chừng 12,13 tuổi gì đấy,da ngăm đen,trên người độc nhất một cái áo thun và quần short ngoài ra thì chẳng còn gì cả.Chưa kể bộ quần áo đó còn có chút rách rưới và lấm lem nữa.
Hiện tại chỗ của chúng cách cậu không xa nên có thể nghe rõ ràng cuộc cãi vã lớn tiếng ấy.Hai đứa trẻ chân đều không mang giày,tay của chúng thì không ngừng giằng co với nhau một mẫu bánh sandwich chỉ còn một nửa.Nhưng vì lực dùng quá mạnh,mẫu bánh ấy cũng bị vò nát mất rồi,trông cũng chẳng còn ngon lành gì nữa,nghe qua có vẻ trước đó vài phút đã có một người đàn ông vứt nó xuống đường và thế là hai đứa trẻ này đã tranh giành với nhau.
Những người xung quanh mặc dù đã bị thu hút bởi cuộc cãi vã lớn tiếng ấy nhưng chung quy họ cũng không thật sự để tâm lắm,chỉ thản nhiên liếc nhìn một cái rồi rời đi.Nhưng đối với Ngụy Anh,diễn cảnh ngay trước mắt đã khiến trái tim cậu không khỏi xao động.Nó mang đến cho cậu cảm giác rất khó tả,khiến cho cậu trong nhất thời đã chợt nhớ rằng...bản thân mình cũng đã từng như thế.

[Bác Chiến] -Nam Hài 2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ