Chương 71

3K 88 10
                                    

Ngày tháng cứ một ngày rồi lại một ngày trôi qua, nhìn như bình thản không có gì xảy ra, hi vọng sẽ chỉ có những mất mát nhỏ nhoi, tưởng chừng sẽ có chút chuyển biến tốt nhưng không thể tìm ra nó.

            Cuộc sống như thế, 2009 cũng chậm rãi đi đến cuối đường. Mà ngay lúc 2009 sắp đi hết, ta lại bị cảm.

            Trận cảm này dị thường quỷ dị, bắt đầu từ ngày 27, sốt nhẹ không ngừng, Cẩn suy đoán là do Giáng Sinh ta ra ngoài quá lâu nên bị cảm. Cảm vặt không coi là bệnh, vốn tưởng rằng uống vài viên thuốc sẽ khỏi, không nghĩ tới ròng rã một ngày ngơ ngơ ngác ngác, nhiệt độ không hạ xuống.

            Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đến bệnh viện XX một chút, truyền dịch hai chai xong, về nhà đầu óc mệt mỏi liền đi ngủ, nửa đêm tỉnh dậy, thân thể không còn chút sức lực nào. . . Cẩn về nhà Đỗ bá bá, trong nhà chỉ có hài tử, chầm chậm đi xuống giường, rót ly nước nóng đầu đã đầy mồ hôi. Trên đầu giường để nhiệt kế, kẹp vào nách đo nhiệt độ, sợ hết hồn —— 39.1 độ.

            Hình như đã nhiều năm ta không sốt đến mức này, đặc biệt là sau khi hết tuổi tiêm thuốc. . . Thiệt là, tất cả đều là bác sĩ ngu ngốc. Chính là lúc đang tức giận nghĩ thế, chợt thấy điện thoại di động nhấp nháy đèn. Mở ra nhìn một chút, mười mấy tin nhắn, toàn bộ đều là Cẩn gửi đến. Không biết lúc nào mà điện thoại lại để chế độ im lặng, có thể là Cẩn sợ làm phiền đến giấc ngủ của ta. Ngoại trừ hỏi han bệnh tình thì Cẩn cũng dặn dò không ngừng. Nhìn đồng hồ, đoán là lúc này nàng cũng đã ngủ đi, chậm rãi đem điện thoại để lên tủ đầu giường, cảm thấy hơi lạnh. Chậm rãi nằm lên giường, đắp chăn, vẫn thấy lạnh không ngừng. Ta biết lần này mình thật sự bị bệnh, bệnh vào lúc năm 2009 cũng sắp qua đi.

            Cảm thấy cả người nóng lên, tùy tiện tìm vài viên thuốc bỏ vào miệng, uống nước vào, đắp kín mền. Muốn ngủ một giấc nhưng ngủ không được, cả người ê ẩm, giống như té từ trên cao xuống. Nghĩ khi trời sáng sẽ đi bệnh viện, chịu đựng đến khi trời sáng. . . Hẳn là không phải vấn đề quá lớn.

            Mơ mơ màng màng, ngủ mà như không ngủ, cuối cùng thì, trời cũng đã sáng.

            Cầm bệnh án ngày hôm qua vào bệnh viện, vừa định tìm y sĩ trưởng đói bụng hôm qua hỏi một chút, tại sao mà tiêm ta một trận rồi vẫn còn sốt? Ta chưa kịp khởi binh vấn tội, y sĩ trưởng cũng mở miệng chất vấn ta trước rồi:

            "Sốt mấy ngày rồi?"

            "Hai ba ngày đi."

            "Đến cùng là hai ngày hay là ba ngày?"

            "Nếu ta có thể nhớ rõ ràng như vậy thì ta đã không bị sốt rồi!" Ta tức giận đáp.

[Thực Văn] [Âu Dương Minh Cẩn hệ liệt] Chỉ Vì Ngươi - Lăng DuệNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ