Chương 22

199 20 0
                                    

Ánh mặt trời đang chói chan, vào cuối hè dần dần không còn thời tiết nóng nực giống như muốn hấp con người.

Lúc này tại phòng bếp truyền đến tiếng vang xì xèo thật dài, hiển nhiên có thứ gì đó đổ vào dầu nóng. Bùi Dĩ Hằng vốn ngồi trên sofa phòng khách, anh nghĩ ngợi, vẫn đứng dậy đi đến cửa phòng bếp.

Đợi anh đứng ở cửa, nhìn thấy cô gái bận rộn bên trong.

Cô buộc mái tóc dài đen nhánh ra sau đầu, trên người mang chiếc tạp dề màu hồng nhạt, cột hơi lỏng lẻo bên hông, vẫn tôn lên vòng eo mảnh khảnh. Giờ đây cô đang cầm xẻng, nghiêm túc chiên cá trích trong nồi.

Sau khi cô lật qua một mặt đã được chiên vàng óng ánh, trong nồi lại vang lên tiếng xì xèo.

Máy hút khói dầu trên đầu cô đang vang lên, trong nồi tỏa ra mùi vị thơm ngon.

Bùi Dĩ Hằng im lặng nhìn cô, đáy lòng cảm thấy rất thần kỳ. Rõ ràng tối qua cô còn đứng ở đầu đường khóc đến mức khó thở, tựa như cô gái bàng hoàng bị người ta vứt bỏ không nhà để về.

Nhưng buổi sáng sau khi thức dậy, cô giống như tự động cắt bỏ mọi cảm xúc tiêu cực trong đầu, tiến vào cuộc sống mới lần nữa.

Mỗi một ngày đều là một ngày mới.

Những lời này thật sự thể hiện rất sâu sắc trên người cô, hơn nữa cô còn không phải loại giả vờ vui vẻ, ép mình vui vẻ. Cô thật sự ném chuyện tối qua ra sau đầu, đã khóc một trận, liền kiên quyết vứt đi đoạn ký ức này.

Dứt khoát gọn gàng, quả thực rất ngầu.

Bùi Dĩ Hằng không biết nên làm sao miêu tả cảm giác như vậy, cứ cảm thấy hình như lần nào cô cũng có thể khiến anh cảm thấy ngạc nhiên. Khi anh cho rằng cô là tiểu hồ ly xảo quyệt, cô lại có một mặt dịu dàng khiến người ta đau lòng. Nhưng đau lòng chỉ qua một đêm, cô không cần người khác khuyên bảo, đã tự mình thoát khỏi.

Giờ phút này mùi cá chiên tươi ngon càng không ngừng tiến vào mũi.

Cô bưng lên nước lạnh đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi đổ vào trong nồi, hành bó lại còn có gừng thái thành lát đều được bỏ vào trong nồi.

Nhan Hàm thuận tay cầm lên nắp nồi thủy tinh trong suốt bên cạnh, vừa xoay người cô trông thấy anh đứng ở cửa.

Cô liền phất tay nói: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, hôm nay chờ ăn cơm là được. Mau đi ngồi, mau đi."

Dưới ánh nhìn của cô, Bùi Dĩ Hằng xoay người về sofa phòng khách. Lúc này di động đặt trên bàn trà đang rung không ngừng kêu "ong ong", xem ra có tin nhắn gửi tới.

Sau khi anh ngồi xuống, cầm di động lên, mở khóa xong thì nhìn thấy bản ghi chép cuộc trò chuyện trong WeChat.

Trình Tân Nam: [Sao buồn chán quá đi??]

Phía sau những lời này, là hai người trong nhóm chat riêng.

Cao Nghiêu: [Tôi đang chơi game, muốn chơi cùng không?]

Tiếp theo hai người nói một mớ chuyện game, bọn họ vốn còn đang tán gẫu, Bùi Dĩ Hằng chuẩn bị bấm khóa màn hình, kết quả Trình Tân Nam lại gửi sang một câu.

Thế giới đen trắng, sắc màu của anh - Tưởng Mục ĐồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ