Chỗ Tĩnh Anh.
Tĩnh Anh lẫn Hồ Điệp đang chạy trong ngọn núi. Càng vào sâu, không khí càng ít, yêu khí càng nhiều, kèm theo đó là độc.
Dù bên ngoài trời vẫn còn sáng nhưng bên trong núi liền bị bao phủ bởi một tầng sương mờ xám xịt. Mọi thứ trông thật u ám.
Tĩnh Anh chạy trước, Hồ Điệp theo sau. Ngay lúc vừa đến một gốc cây lớn, Tĩnh Ah liền quay lại, đậy Hồ Điệp dịch sang:
- Cẩn thận.
Một sợi tơ trắng bắn tới, nhìn có vẻ mềm nhưng bên trong là lượng lớn chất độc. chỉ một giọt nhỏ liền có thể giết vài chục người.
- Con bướm yêu kia, phải chăng ngươi muốn phản bội mẹ.
Tĩnh Anh kéo Hồ Điệp ra sau lưng. Chậm rãi quan sát. Hồ Điệp quá yếu, tu luyện chẳng được bao nhiêu.
Toàn bộ cây cối xung quanh đu đưa xào xạc. Tĩnh Anh nhẹ nhàng quan sát kĩ, phi một mũi tên lửa thẳng tới gốc câ.
Gốc cây liền hiện rõ một nam tử cao ráo với toàn thân đen kịt. Hắn mặc một cái quần đen với sợi vải quấn qua cổ. Sau lưng là tám cái chân nhện cùng gương mặt có tám cái mắt đỏ. Hắn ta nhảy mạnh một cái, đáp xuống cành cây trên cao.
- Ta cho các ngươi một cơ hội nữa. Hãy quay về phục tùng mẹ, bằng không sẽ chịu giá đắt.
Tĩnh Anh không quan tâm, giương cung nhắm bắn. Một loạt mũi tên lửa hướng hắn mà bay tới.
Người chuyên nghiệp làm việc không nói.
Hắn liền phun độc từ miệng, xoay đầu tản độc ra xung quanh. Những mũi tên lửa gặp độc liền mất đi một vài phần. Cùng lúc ấy, một sợi tơ trắng lớn bổ xuống chỗ Tĩnh Anh cùng Hồ Điệp.
Tĩnh Anh cùng Hồ Điệp nhảy vội sang hai bên. Hồ Điệp chớp lấy thời cơ, ném về phía nam tử kia một quả cầu được làm từ hương khí, màu hồng nhạt.
Qủa cầu ấy vừa chạm đến nam tử kia liền bung ra, bao lấy người hắn. Chỉ vài giây ngắn ngủi, hắn liền thần trí không rõ ràng, đôi mắt trắng đục.
Tĩnh Anh chớp lấy thời cơ, cầm một thanh kiếm bằng lửa, chém thẳng vào cổ tên nhện ấy. Hắn mất đầu nhưng không có vẻ gì là đau đớn, gương mặt thanh thản nhẹ nhàng.
Hắn có một người mẹ đã già trước khi bị biến thành yêu. Mẹ hắn bệnh nặng, hắn muốn có thuốc nhưng do nhà quá nghèo nên đã nghe người xúi đến gặp Lạc Tân Phụ. Nào ngờ, thuốc không thấy, hắn liền thành yêu, ăn thịt chính mẹ của mình. Hắn trở nên điên cuồng, coi Lạc Tân Phụ làm mẹ, chìm đắm vào ảo tưởng.
Hương khí kia làm hắn mơ màng nhớ về những ngày nghèo khổ nhưng vui sướng của hai mẹ con.
- Mẹ ơi...
Hắn thì thào trước khi tan biến thành cát bụi.
Hồ Điệp vẫn là lần đầu giết một ai đó, có chút sợ sệt.
Tĩnh Anh nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, đó là giải thoát cho hắn.
Hồ Điệp lặng lẽ đi theo, Tĩnh Anh liền hỏi:
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh Vũ
RomanceMột cửu vĩ hồ từ đâu tới, báo hại dân làng Hạ Sơn chuẩn bị vật tế. Kỳ lạ thay, vĩ hồ đại nhân này không ăn nàng, lại giữ nàng như báu vật. Bao nhiêu dân trong làng oán thầm, biết vậy khi trước gửi con gái mình đi, làm phu nhân vĩ hồ, ăn sung mặc s...