Chương 6

307 35 2
                                    


Một tháng sau đó, Tĩnh Anh dán cạnh Cố Nhã Tịnh mọi lúc mọi nơi. Cố Nhã Tịnh thì bị quản nghiêm ngặt, thời gian tập võ chiếm phần lớn trong ngày. Mới đầu thì cơ thể đau nhức, toàn thân mệt mỏi. Sau dần cũng quen.Tĩnh Anh lo sợ, dạy cả y thuật cũng như làm một số bùa cho Cố Nhã Tịnh.

Tĩnh Anh cắt một chút tóc, nhỏ vài giọt máu rồi làm thành bùa đeo trên cổ Cố Nhã Tịnh. Tĩnh Anh uy Cố Nhã Tịnh phải đeo liên tục, dù có việc gì cũng không được bỏ ra. Cố Nhã Tịnh chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Nhã Tịnh chỉ sau một tháng, thể lực đã tăng lên rõ rệt. Nếu bây giờ gặp một người đàn ông trưởng thành, Cố Nhã Tịnh cũng có thể tự tin hạ gục.

Tuy vậy, Tĩnh Anh vẫn chưa hài lòng.

- Ngươi không thấy vậy là đã ổn rồi sao?

Cố Nhã Tịnh nghiêng đầu hỏi Tĩnh Anh, một sợi tóc vô tình rơi xuống mặt, trông càng kiều diễm. Tĩnh Anh ôm Cố Nhã Tịnh trong lòng, nói:

- Làm sao có thể đủ, nếu nàng gặp yêu ma thì sao, tốt nhất nên hảo hảo học thêm vài phép.

Vì trong người Cố Nhã Tịnh có máu vĩ hồ nên việc học những phép mới của loài yêu ma là chuyện có thể.

Cố Nhã Tịnh lại càng bất ngờ về Tĩnh Anh. Lúc Tĩnh Anh lựa chọn võ công cho Cố Nhã Tịnh liền liệt kê đến gần 10 loại khác nhau. Cuối cùng, Tĩnh Anh lại lựa chọn loại trông yếu nhất.

- Dù sao nàng cũng không nên coi thường nó. Tuy trông các chiêu thức như múa nhưng có công lực vô cùng mạnh mẽ. Chưa kể, vừa luyện tập nó lại vừa tăng khinh công. Dù Tịnh Nhi rất có thiên phú nhưng thiếu khinh công nên chưa thể phát huy hết sức mạnh.

Đáp lại cho lời của Tĩnh Anh, Cố Nhã Tịnh chỉ biết gật đầu.

Tĩnh Anh thích thú, xoa đầu Cố Nhã Tịnh, nhẹ giọng nói:

- Mà nàng cố gắng đến như vậy là rất tốt rồi. Ngày mai theo ta đi xử lý chút chuyện.

Cố Nhã Tịnh ngạc nhiên nhìn Tĩnh Anh. Tĩnh Anh chậm rái mà giải thích.

Một ngôi làng nhỏ cách Hạ Sơn khoảng 2 ngày đi ngựa mới đây xuất hiện rất nhiều chuyện lạ. Những người đàn ông sau một đêm ra ngoài thường trở nên ôm yếu. Đầu tiên là họ về với vẻ mặt hung phấn, nhưng dần dần vài ngày sau, họ không còn khí lực để nói chuyện. Thầy thuốc chuẩn đoán họ bị suy nhược cơ thể và có thể bồi bổ lại. Một số người có thể ốm yếu như vậ đến cuối đời, nhưng không một ai chết.

Tĩnh Anh cọ cọ mũi vào cổ Cố Nhã Tịnh, nói:

- Thực ra cái này ta đã đoán được ai là thủ phạm nhưng vụ án này không khó, nhưng ta muốn tranh thủ đi du ngoạn chút.

Cố Nhã Tịnh nhột nhột né tránh, thắc mắc hỏi:

- Vậy sao đem ta theo?

- Nàng không được phép dời khỏi ta nếu chưa có sự cho phép a.

Cố Nhã Tịnh từ bé đến giờ chưa có lần nào đi quá xa hay thăm thú những nơi khác. Việc này đối với cô khá thú vị.

[BH] [Tự viết] Vật hiến tế của cửu vĩ hồ - Lưu Tinh VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ