Chương 1: Các ngươi, đang làm gì?

1.7K 73 16
                                    

Dân chúng xôn xao, khe khẽ nói nhỏ nhìn xe ngựa chở Hàn Thiếu Quân, thiếu thành chủ thành Huyền Hổ đến ở rể thành Hoa Viên. Nghe nói hắn bệnh tật quấn thân sống không đến 20 tuổi, lần này ở rể Hoa Viên chính là gả cho Nhị quận chúa Trần Sở Sở!

Hàn Thước vén rèm nhìn ra bên ngoài, mọi người lập tức nhìn thấy mỹ mạo của hắn, hai mắt tỏa sáng than thở: "Đẹp thì có đẹp, nhưng sống không lâu cưới về làm gì chứ?! Huyền Hổ cho một thiếu chủ sắp chết đến ở rể, quả nhiên là không có ý đồ tốt!"

Hàn Thước đóng lại rèm che, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng âm thầm cười lạnh: Những kẻ hôm nay mắng hắn, qua hôm sau chính là người chết!

"Tránh ra! Tránh ra!!!"

Lỗ tai Hàn Thước động vài cái, nghe bên ngoài gà bay chó sủa, cười.

Lúc này bên ngoài một thân hồng y, diễm lệ diêm dúa Tam công chúa phi như bay mà chạy trên đường, Tử Duệ và một đám người hầu chạy phía sau kêu gọi.

Trần Thiên Thiên cười xuân phong đắc ý, vẫn không có ý định dừng lại. Ai ngờ được trước mắt xuất hiện một xe hàng chặn đường, Trần Thiên Thiên kinh hãi, tay cầm dây cương căng thẳng, con ngựa vung người đem nàng vứt bay ra ngoài.

Hàn Thước vén rèm bay ra, ở trên không trung tiếp được Trần Thiên Thiên bay vài vòng, mười ngón tướng khấu, hai mắt đưa tình va chạm vào nhau.

"..." Dân chúng.

Bạch Cập thầm khen Thiếu Quân nhà hắn phong tao không giảm.

Đợi hai người bọn họ rơi xuống đất, không khí bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường, tĩnh lặng tới mức nghe được tiếng bước chân từ xa đang tiến lại gần.

Hàn Thước và Trần Thiên Thiên đưa mắt nhìn qua, thấy dân chúng tự động mở ra một đường lớn cho một người tiến tới.

Trần Thiên Thiên sắc mặt biến đổi, nuốt nước miếng quát: "Tử Duệ! Mau mang ngựa lại đây! Chúng ta chạy mau!"

... Không thấy ai đáp lại.

Trần Thiên Thiên nhìn qua, quả nhiên thấy Tử Duệ và đám tùy tùng đều bị bắt trói lại quỳ cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Công chúa, ngài bảo trọng!" Tử Duệ hét. Vừa hét xong đã bị người nhét bánh bao vào miệng để khỏi làm ồn.

"..." Trần Thiên Thiên: Không, ta không ổn chút nào!!! Không phải nói nàng ấy rời khỏi Hoa Viên vài ngày sao! Mới mấy ngày đã trở về!

Dân chúng vẻ mặt kinh hãi, sợ hãi nhìn người tới. Bạch Cập tiến lại gần Hàn Thước, hỏi: "Thiếu Quân, người tới là ai, ta bị không khí này làm trong lòng sợ quá."

Hàn Thước trừng mắt nhìn hắn, đổi lại hắn vô tội nhìn lại.

"..." Hàn Thước: Thật sự muốn đá hắn về thành Huyền Hổ!

Hàn Thước ngước đầu nhìn qua, hình dáng người tới càng ngày càng rõ ràng.

Ba ngàn tóc đen không bị bất cứ trang sức nào trói buộc, cứ như vậy theo gió đung đưa, toái phát mềm mại đen như mực dán trên trán, che lấp không được cặp mắt xếch lãnh đạm, mười phần ngạo khí. Nàng dáng người cao gầy, mặc một thân tử sắc cẩm y, ngoài khoác hắc sắc vũ dệt ẩn ẩn lưu vân, tay áo lất phất trong gió, từng bước tới gần, khí thế ép người không thở nổi, trái tim mọi người cũng theo nện bước 'đát đát đát' của nàng mà ngừng đập, im lặng chờ đợi phán quyết.

[ĐN Trần Thiên Thiên] Hàn Thước, về nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ