Chương 11: Tín ngưỡng

336 18 19
                                    

Đát. Đát. Đát.

Tiếng bước chân vang lên văng vẳng bên tai.

Đát. Đát. Đát.

Vẫn như cũ tiếp tục, không ngừng vang vọng, càng ngày càng rõ ràng.

Trong bóng đêm, hình dáng một người chậm rãi hiện ra, làn da trắng nõn, một đôi mắt xếch tràn ngập lạnh nhạt bình tĩnh, bạc môi cong lên, ngữ khí ác liệt nói: "Hàn Thước, đứng lên."

...

"A!" Hàn Thước hét một tiếng, trợn mắt lên tỉnh dậy.

Bạch Cập xông vào phòng, kinh hoảng nói: "Thiếu Quân ngài có sao không?! Có chuyện gì?!"

Hàn Thước lau mồ hôi lạnh trên trán, ôm đầu nói: "Ta gặp ác mộng."

Bạch Cập sợ hãi nói: "Chẳng lẽ có điềm báo không lành?!"

Hàn Thước trừng hắn, sau đó vẻ mặt thẩn thờ, rên rỉ lẩm bẩm: "Ngươi nói xem, người khác mơ thấy mộng xuân, ta mơ thấy thế nhưng là cảnh huyết tinh như vậy."

"..." Bạch Cập.

Bạch Cập nhịn không được hỏi ra miệng: "Ngài mơ thấy bị Lâm Tước tiểu thư đánh?"

Hàn Thước liếc hắn một cái, gật đầu.

"... Ta thấy ngài bị đánh quá nhiều, bị ám ảnh tâm lý luôn rồi." Bạch Cập chỉ ra chân tướng, nói xong Bạch Cập thở dài nói: "Thuộc hạ cũng không ngờ nàng nỡ ra tay độc ác với ngài như vậy, đây chẳng lẽ là một loại ái đặc biệt gì?"

"..." Hàn Thước.

Hàn Thước cũng nhịn không được run sợ, hắn võ công thứ một thứ hai, là kỳ tài trăm năm mới gặp, nhưng đáng tiếc trời sinh bị tâm tật hành hạ sống không tới 20 tuổi. Lần này tâm tật trị hết, lại phát hiện thứ khiến hắn đắc ý lâu nay, sau khi cùng Lâm Tước hung tàn luận bàn một phen, hóa thành bột phấn.

Hàn Thước tỏ vẻ: Lần này không phải tâm đau, là toàn thân đều đau!

Bạch Cập thử hỏi: "Ngài mơ thấy gì? Có gì đặc biệt trong giấc mơ này?"

Hàn Thước sờ sờ mũi, đỏ mặt nói: "A Tước đặt biệt đẹp. Hơn nữa, rất soái." Dứt lời, hắn xoa xoa ngực, mê muội nói: "Vừa nhìn thấy nàng, tim ta lại bị bệnh."

"..." Bạch Cập: Không ổn rồi, sắp bị lễ giáo thành Hoa Viên đồng hóa rồi! Lần này ngài bệnh ở đầu!

"Thiếu quân! Ngài là nam nhân thành Huyền Hổ! Nam nhân là thiên! Nữ nhân phải tuân thủ tam tòng tứ đức, hầu hạ nam nhân! Nghe theo lời nam nhân!" Bạch Cập truyền lại tư tưởng giáo dục cho hắn, sợ hắn qua thành Hoa Viên lâu rồi, quên đi cội nguồn.

Hàn Thước vuốt mặt nói: "Ngươi có giỏi thì đi nói trước mặt A Tước, ta không ngăn ngươi. Nếu thành công thì coi như ngươi đã đoái công chuộc tội."

"... Thuộc hạ bất tài!" Bạch Cập tỉnh cả người, lập tức lùi lại một bước hô.

Hàn Thước hừ lạnh, cắn răng nói: "Tìm cách cho ta, không thể mơ thấy loại mộng này nữa. Không thể để ta sợ A Tước được. Nàng mà ghét bỏ ta, ta nhất định đem ngươi trả về Huyền Hổ."

[ĐN Trần Thiên Thiên] Hàn Thước, về nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ