Chương 14: Thi võ phong ba

291 20 4
                                    

Ta nghe thấy tiếng vang,

Đến từ trái tim truyền đến tiếng vang

Không ngừng lặp lại rung động, không ngừng lặp lại hạnh phúc

Thừa nhận tim đập phụ tải cùng hô hấp trói buộc

Làm không biết mệt.

...

Đêm trước thi võ.

Hàn Thước nhìn lên tàn cây, quả nhiên thấy Lâm Tước nằm ở bên trên ngắm trăng. Ai nói Lâm Tước không có thú vui tao nhã, nàng mỗi ngày rời giường sẽ ngồi cạnh cửa sổ uống trà đọc sách, trưa sẽ chơi cờ ngắm hoa, đêm tối thích ở trên cây ngắm trăng uống rượu, đôi lúc còn sẽ đánh đàn tam huyền. Tất nhiên, thời gian còn lại nàng đi tuần tra Hoa Viên, hoặc là ở võ tràng đánh người.

Xào xạc.

Hàn Thước trừng lớn mắt.

Lâm Tước nhảy xuống, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo đầy trời cánh hoa bay lên, xoay tròn trên không trung, thân thể của nàng nhẹ nhàng rơi xuống, hắc y rộng thùng thình lất phất, tựa như màu đen cánh chim mở ra, đem nàng từ một thế giới khác tiến lại gần, cứ như vậy nhảy vào lòng hắn.

Hàn Thước ngơ ngác giơ hai tay ra, đỡ lấy nàng.

Tới khi cảm nhận được độ ấm mát lạnh trên người nàng truyền tới, Hàn Thước mới sực tỉnh người. Hắn theo bản năng nhìn ngắm xung quanh, quả nhiên thấy dưới gốc cây còn lưu lại vài bầu rượu. 

"A Tước say rồi." Hàn Thước sờ đầu nàng, xúc cảm tinh mịn mềm mại, như ngày đông sợi tơ, luồn qua kẽ tay chi gian, trượt xuống.

Lâm Tước nheo mắt, đánh giá hắn vài cái, chậc lưỡi quay đầu sang một bên nói: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì? Hàn Thước."

Hàn Thước đã không còn bị nàng lừa nữa, hắn đã biết chân tướng. A Tước nói không sai, điểm yếu của nàng là rượu. Bởi vì khi uống rượu, nàng rất đáng yêu, đáng yêu tới mức hắn hận không thể ăn luôn nàng vào bụng. Nghĩ tới đây, Hàn Thước ánh mắt thâm trầm, giống như bầu trời đêm, trong đó điểm điểm tinh quang chọc người chú mục, dần dần trở nên giống hắc động muốn đem người cắn nuốt.

"Nga, rất to gan, dám nhìn ta bằng ánh mắt này." Lâm Tước sắc mặt không tốt đẩy ra Hàn Thước, lại bị hắn bắt được tay nàng, cố định thân thể nàng ở trước ngực, giam cầm.

"Ta còn có thể càng to gan, ngươi sẽ không muốn biết." Hàn Thước cúi đầu, ở trên trán nàng để lại một nụ hôn, nhĩ tấn tư ma, bực bội nói: "Ngoan, ngủ đi."

Lâm Tước mặt vô biểu tình nhìn hắn một lúc, hé miệng ngáp một cái, chậm rãi đóng hai mắt lại.

Hàn Thước ôm lấy nàng ngồi xuống gốc cây, để nàng gối đầu nằm trên đùi hắn nhắm mắt ngủ, hắn đưa tay thong thả vỗ về đầu tóc của nàng, tiêu diêu tự tại nằm ngửa ra sau, tay chống đầu tựa vào thân cây hừ ca.

Ta nhìn thấy thời gian phản chiếu trên bức tranh

Quay người lại ngươi vẫn đợi ở nơi đó

Ở ta còn không biết ý nghĩa của ái tình

Ta đã toàn lực chạy vội về phía trước

[ĐN Trần Thiên Thiên] Hàn Thước, về nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ