Sáng sớm.
Hàn Thước nằm nghiêng trên giường, chống cằm mỉm cười nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của Lâm Tước. Nếu là ngày thường, lúc A Tước không cười, biểu tình phảng phất đọng lại, khiến người nhìn vào sẽ cảm thấy khẩn trương cùng ẩn ẩn sợ hãi, nhưng hiện tại nàng nhắm mắt lại an tường ngủ bên cạnh hắn, nhu hòa sườn mặt, làn da trắng nõn như bạch ngọc, khóe mắt thon dài không còn mang theo cảm giác sắc bén, toái phát rơi rụng trước trán, vài sợi tóc tản ra hai bên gò má, mềm mại lại lười biếng.
Quan trọng nhất là, dưới chăn, nàng tinh tế mát lạnh cơ thể, hiện tại, trần trụi kề sát vào người hắn, mịn màng hoạt nộn da thịt dán vào nửa thân trên, làm Hàn Thước nhịn không được nắm lấy eo thon của nàng kéo lại, gắt gao ôm chặt vào ngực, hận không thể làm cái gì khiến nàng và hắn hòa hợp thành nhất thể, chỉ có như vậy mới có thể làm hắn thỏa mãn.
"... Cút xuống giường. Hàn Thước." Lâm, có rời giường khí, Tước đại ma vương bị Hàn Thước động tác đánh thức, sắc mặt âm trầm giơ chân đạp hắn xuống gường.
"..." Hàn Thước: Anh anh anh! Thịt đến bên miệng mà còn không được ăn no! Quá phận!
...
Bạch Cập vô ngữ nhìn Hàn Thước hận không thể bị Lâm Tước buộc lên thắt lưng mang đi khắp nơi, cả ngày dính dính ngấy ngấy, không rời một tấc mà dán lên.
Lâm Tước nhìn trên eo một đôi bàn tay quen thuộc, đen mặt nói: "Ngươi không có việc gì làm sao? Hàn Thước."
Hàn Thước vùi đầu vào hõm vai của nàng, nghiêng đầu, lại hôn lại liếm nói: "Ta muốn ở bên cạnh ngươi, như thế nào cũng không đủ. A Tước, chúng ta đã là phu thê rồi, ta không mơ sao?"
Lâm Tước cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi hỏi rất hay, hiện tại ta sẽ cho ngươi biết đáp án."
Phanh.
"..." Bạch Cập rút trừu khóe miệng nhìn Hàn Thước bị đá bay ra khỏi thư phòng, ngơ ngác ngồi bẹp dưới đất trừng trừng mắt.
"Bạch Cập, ta muốn trở về Huyền Hổ! Nàng đối xử tệ bạc với ta! Ta phải về nhà mẹ đẻ!" Hàn Thước nghiêm túc nói.
"..." Bạch Cập: Ngài làm được thì ta đi đầu xuống đất!
"Bạch Cập, ta và A Tước đã thành phu thê." Hàn Thước mỉm cười nói.
"Thiếu quân, chuyện này cả thành đều biết. Lâm Tước tiểu thư phát bao lì xì khắp thành Hoa Viên, mỗi người đều có một bao thật dày." Bạch Cập yên lặng sờ sờ hầu bao bên thắt lưng, vẻ mặt không bị phú quý dao động, nghiêm cẩn nói.
"... Bạch Cập, A Tước làm ta cảm thấy ta hảo vô dụng." Hàn Thước phun tào.
Bạch Cập lại thấy hắn nét mặt tươi tắn tỏa sáng, hoàn toàn không giống dáng vẻ của người bị tổn thương lòng tự trọng nên có.
"Thiếu quân anh minh!" Bạch Cập chấp tay nói.
Hàn Thước trừng mắt, nhảy qua đạp hắn.
...
Thành Chủ phủ.
"Con muốn dẫn người đến lục soát Lâm phủ?!" Thành chủ giận tái mặt ném tấu chương cầm trên tay văng ra ngoài, đụng trúng bình hoa cách đó không xa, vỡ nát.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Trần Thiên Thiên] Hàn Thước, về nhà
Любовные романыHoa Viên thành ai ai không biết, muốn trị Tam công chúa, đến Lâm phủ tìm Đại tiểu thư! Trong lời đồn Đại tiểu thư, kính già yêu trẻ, sủng ái tiểu động vật, chỉ là... quá mức hung tàn. ... Nữ nhân trước mắt, có đen như mực tóc dài, toái phát trước tr...