Chương 3: Người của ta ai dám động

786 52 10
                                    

Lâm Tước đang xử lý sự vụ, nghe người bẩm báo Hàn Thước mời nàng qua chỗ hắn dùng bữa, nàng gác bút, cười khẽ, hai mắt tràn đầy hứng thú nói: "Nha, hôm qua vừa mới cảnh cáo hắn, hắn còn dám mời ta. Tốt! Bảo hắn đợi." Nàng phất phất tay.

Lúc này, Lâm Tước lại thấy Trần Thiên Thiên xông vào, không coi ai ra gì nhìn ngó dáo dác, miệng lẩm bẩm nói: "Hàn Thước đâu? Cốt truyện rốt cuộc tại sao lại thế này? Hắn thế nhưng bị nhốt ở Lâm phủ!"

Lâm Tước khoanh tay lại, hai mắt xếch nhướng lên, lộ ra vài phần kiệt ngạo kiêu căng, hừ hừ nói: "Trần Thiên Thiên, hôm qua một đá quả nhiên quá nhẹ, hôm nay tới là muốn ta... lại đá?"

Trần Tiểu Thiên ngơ ngác nhìn nữ tử trước mắt, miệng không nhịn được nói: "Hảo mỹ, hảo khí phách. Ai a? Trong kịch bản của ta sao có thể có nhân vật cá tính như vậy?! Đây rốt cuộc là đâu?"

Lâm Tước bước tới gần nàng, để sát mặt vào, cùng nàng hai mắt nhìn nhau, bên trong ngây thơ tinh thuần, không có một tia tạp chất, thậm chí có vài phần ngại ngùng đáng yêu. Trời sinh đối tiểu động vật sủng ái có thêm Lâm Tước, lộ ra một tia ý cười, thanh lãnh mặt mày lập tức nhu hòa kỳ cục.

Trần Tiểu Thiên sửng sốt, mặt bất tri bất giác đỏ bừng, hảo soái. Tim ta đập nhanh quá, ta chẳng lẽ thích nàng?! Không được không được! Ta phải về nhà! Nhưng hảo mỹ!!! Nữ thần!!!

Lâm Tước giọng nói ôn hòa, lời nói ra lại như sấm đánh bên tai: "Nói đi, ngươi là ai?"

"..." Trần Tiểu Thiên: Nhanh như vậy liền lòi?! Có ổn không? Ngay cả mẫu thân, Tử Duệ, tỷ tỷ đều bị ta lừa gạt, lại bị một nhân vật ngoài lề phát hiện?!

Lâm Tước thấy nàng sắc mặt cứng đờ, rất có kiên nhẫn nói: "Chậm rãi nghĩ, nói cho ta ngươi là ai. Nói dối..." Lâm Tước nhàn nhã đem chén trà trong tay bóp thành bột phấn, rơi dưới chân Trần Tiểu Thiên.

"... Nữ thần, ta khai, cầu ngươi buông tha ta một cái mạng chó!" Trần Tiểu Thiên suy sụp ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng khóc chít chít.

Lâm Tước mặt vô biểu tình nghĩ, tính cách này cùng Trần Thiên Thiên một trời một vực, nàng không sợ bị phát hiện sao?

Nhắc tới Trần Thiên Thiên, Lâm Tước trong lòng hụt hẫng, Trần Thiên Thiên từ nhỏ bị nàng đánh tới lớn, bỗng nhiên bị người đánh tráo... Nghĩ như vậy, Lâm Tước thu hồi vẻ mặt ôn hòa, trên cao nhìn xuống Trần Tiểu Thiên, giọng điệu lạnh lẽo như ngày đông giá rét: "Nói."

Trần Tiểu Thiên nhạy cảm nhận ra thái độ của Lâm Tước thay đổi, xung quanh còn có ẩn ẩn sát khí! Má ơi! Ta làm sai cái gì làm nàng giận sao?!

"Ta, ta là Trần Tiểu Thiên, là biên kịch, biên kịch là..." Trần Thiên Thiên sợ nàng không biết, đang tính giải thích thì nghe Lâm Tước ngắt lời: "Ta biết, tiếp tục."

Trần Tiểu Thiên ngẩn người, kinh hỉ nói: "Ngươi cũng xuyên sao?! Đây là thế giới mà ta viết, ta chỉ vừa ngủ một giấc, thế mà đã biến thành Trần Thiên Thiên! Trong kịch bản thì hôm nay là ngày đại hôn của Hàn Thước và Trần Thiên Thiên, kết quả nàng bị hắn độc chết. Nhưng khi ta mượn xác hoàn hồn, mới biết được Hàn Thước căn bản không bị Trần Thiên Thiên cướp tân nhân, mà đổi thành hắn bị ngươi bắt về Lâm phủ. Nên ta mới tới đây thăm dò a."

[ĐN Trần Thiên Thiên] Hàn Thước, về nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ