26. Em yêu anh

253 24 0
                                    

Nhậm Hào trở về phòng khi Hà Lạc Lạc vừa tắm xong. Cậu đang ngồi trước gương chuẩn bị sấy tóc. Nhậm Hào thấy thế liền tiến đến, một tay cầm máy sấy, một tay đỡ lấy khăn lau tóc cho cậu.

"Ông nội nói gì với anh vậy?" Hà Lạc Lạc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.

"Không có gì, chuyện cũ ấy mà." Nhậm Hào mỉm cười. "Anh hỏi em này, em thích anh từ lúc nào?"

Hà Lạc Lạc giật mình, gò má hơi nóng lên. "Anh hỏi làm gì?"

"Hửm?" Nhậm Hào nghiêng đầu. "Anh không được phép hỏi sao?"

"Không... Không phải.... Chỉ là... Em..." Cả buổi cũng không nói tiếp được.

"Để anh đoán coi, chỉ có thể là lúc anh đỡ em từ trên cây xuống thôi..." Nhậm Hào đăm chiêu. "Tính ra, em đơn phương anh từ lúc em mới chỉ là một cậu nhóc chưa lớn ấy."

"Anh điên à?!" Hà Lạc Lạc hoảng hốt.

"Sao thế? Em không muốn hỏi lại anh à?" Nhậm Hào cười, Lạc Lạc xấu hổ đúng là đáng yêu chết đi được.

"Em..." Em sợ anh vốn không hề thích em. Nhưng Hà Lạc Lạc không đủ dũng khí để nói ra.

"Anh nghĩ lúc em bước vào nhà anh trong cái đêm anh gặp nạn đó, anh đã thích em rồi. Lúc đó trông em oai phong lẫm liệt lắm em biết không? Giống như là tử thần đến đòi mạng vậy. Nhưng anh muốn nói, anh đã không còn thích em nữa rồi."

"Hả?!" Hà Lạc Lạc trợn mắt, không phải anh tính chạy đó chứ?!

"Lạc Lạc, anh yêu em. Không biết từ lúc nào, anh đã yêu em rồi. Anh yêu em không phải vì em oai phong lẫm liệt, không phải vì em giúp đỡ anh hết lần này đến lần khác. Anh yêu em chỉ đơn giản vì lý trí và con tim anh đều nói thế. Lạc Lạc, nếu không phải em, anh nghĩ mình không thể chấp nhận ai khác cả."

Hà Lạc Lạc sững người, cậu vốn nghĩ Nhậm Hào thích cậu đã là chuyện cậu không thể đòi hỏi hơn rồi. Cậu cũng nghĩ hắn thích cậu theo kiểu biết ơn, vì cậu đã xuất hiện lúc hắn cần được giúp đỡ nhất. Nhưng Nhậm Hào yêu cậu, yêu cậu chỉ vì đó là cậu mà thôi.

"Nhậm Hào, anh đoán sai rồi." Hà Lạc Lạc nhìn hình ảnh phản chiếu của Nhậm Hào trong gương. "Lúc anh đỡ em từ trên cây xuống, kể từ lúc anh ôm em trong lòng đó, em đã yêu anh rồi. Em cũng không biết một đứa nhóc 9 tuổi thì có thể nói gì về tình yêu nữa, nhưng thật sự kể từ giây phút đó,anh đã trở thành điều quan trọng nhất trên thế giới này của em. Ngoài ông ra, em chỉ tin anh thôi. Em đã luôn nghĩ, em xấu xa như vậy căn bản không xứng với anh. Nên em chỉ cần anh không đẩy em ra, chỉ cần có thể làm bạn, ở bên cạnh sát cánh cùng anh là đủ rồi. Em thật sự không dám nghĩ tới anh sẽ thích em, chứ đừng nói là yêu em..."

Động tác sấy tóc của Nhậm Hào chậm lại. Hắn cúi đầu nhìn Hà Lạc Lạc, khóe mắt đã rưng rưng nước. Hắn không nhịn được mà cúi xuống hôn lên môi cậu. Hà Lạc Lạc trợn mắt ngạc nhiên, nhưng cũng không đẩy hắn ra.

"Lạc Lạc, sau này không cần nghĩ nhiều như vậy. Anh đối với em cũng giống như em đối với anh." Nhậm Hào khẽ vuốt ve gò má đỏ hồng của Hà Lạc Lạc, dịu dàng nói.

[HÀO LẠC][R16] WHISPERSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ