Chương 8

317 12 0
                                    

Trên đường đi về nhà, tuy rằng rất đói bụng nhưng mà trong lòng Lý Hà Hoa rất cao hứng bởi vì không lâu nữa nàng có thể kiếm được tiền rồi.
Chỉ cần đem lần đầu làm tốt thì không lo không có lần sau, tin chắc rằng năng lực truyền bá của thôn dân sẽ không tầm thường.
Nếu như  vậy nàng có thể tự khen thưởng mình không?
Đúng vậy, kỳ thật nàng không muốn ăn cháo gạo lức, nàng ăn vào người không có sức.
Trên người còn không nhiều lắm 30 văn tiền, có thể mua ít gạo và mì trở về ăn, dù sao mười ngày sau Vương gia cũng làm yến tiệc, tiền hẵn là đủ dùng.
Nói là làm, Lý Hà Hoa chịu đựng cảm giác vô cùng đói bụng không trở về thôn mà đi lên trấn trên.
Tới trấn trên thì rất nhiều sạp trên đường đều đã dọn nhưng mà một vài nơi bán thức ăn vẫn còn.
Lý Hà Hoa sờ sờ bụng mình, rất muốn ghé vào ăn một chén mì. Nhưng mà một chén mì cũng là ba văn tiền, đối với nàng hiện tại là rất quý.
Giãy giụa một lúc lâu, Lý Hà Hoa chiến thắng dục vọng, thống khổ bỏ đi.
Thôi, về nhà nàng cũng làm một ít mì sợi ăn đi, nhất định ăn ngon hơn chổ này gấp trăm lần.
Sau khi tự an ủi mình, Lý Hà Hoa đi theo đường lớn đến một tiệm bán lương thực mua một ít gạo và một ít bột mì tổng cộng hết 25 văn tiền, trong túi chỉ còn lại năm văn tiền.
Lý Hà Hoa thở dài, xoay người hướng về thôn đi.
Thời điểm về đến nhà nhìn mặt trời không sai biệt lắm vừa qua ngọ bốn khắc (chém), lúc này rất nhiều người trong thôn còn ở ngoài ruộng làm việc đi, Lý Hà Hoa không thấy hai người Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn, cũng không thấy nương Trương Thiết Sơn nhưng mà cửa lớn trong nhà thì mở, chắc là đi không xa.
Trước hết đem gạo vào phòng củi, Lý Hà Hoa lập tức xách bột mì vào phong bếp. Lúc đang định nấu, trong đầu nhớ tới đứa bé hôm qua, sau đó ma xui quỷ khiến mà động cước bộ đi đến mặt sau bếp lại nhìn thấy đứa bé hôm qua.
Vẫn dáng ngồi như cũ, vẫn trầm mặc không lên tiếng.
Lý Hà Hoa tâm co rút một chút, chua xót khó nhịn, một cảm xúc không biết tên tràn ngập trong đầu, nàng rất muốn ôm ôm đứa nhỏ này, hôn hắn, sau đó cho hắn thứ tốt nhất, khiến hắn cười, làm hắn vui vẻ.
Chính là nàng biết, nàng không thể. Đứa nhỏ này rất bài xích nàng, nàng tới gần sẽ làm hắn bị thương.
Cho nên Lý Hà Hoa cưỡng chế cảm xúc trong lòng nói với đứa nhỏ một câu: "Bảo bối, chào ngươi. Hiện tại ta phải nấu cơm ăn nha, làm mì sợi thơm ngào ngạt, cũng làm cho ngươi một chén được không?"
Đúng như dự đoán đứa nhỏ không đáp lại. Lý Hà Hoa cũng không thất vọng, xoay người bắt đầu làm mì sợi.
Trong nhà không có thực phẩm khác, nàng chỉ có thể làm một phần mì bình thường nhất để ăn.
Làm mì sợi đối với nàng mà nói quá đơn giản, không tới mười phút liền xong (sao nhanh zậy), Lý Hà Hoa cố ý làm nhiều một chút, trước hết dùng chén múc ra hơn nữa chén, sau đó mang chén để trên ghế trong phòng bếp, rồi mang ghế đến trước mặt nam hài sau bếp, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, đang là mì sợi nha, rất thơm, ngươi nếm thử đi."
Thấy đứa trẻ không nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì, Lý Hà Hoa nhấp môi, thở dài một hơi nói: "Bảo bối, ta không quấy rầy ngươi, tự ngươi ăn được không? Phải cẩn thận nếu không bị phỏng nha, ta đi đây." Nói xong đem nồi rửa một chút, sau đó chậm rãi bưng chén của mình trở về phong củi.
Lý Hà Hoa một bên vừa ăn mì sợi tự mình làm vừa nghĩ đến tiểu nam hài trong phòng bếp, không biết hắn có ăn không? Có thể bị phỏng không?
Ăn được một nữa, Lý Hà Hoa không yên tâm buông chén xuống đứng dậy đi đến phòng bếp, muốn đi xem đứa nhỏ kia có bị phỏng hay không. Kết quả vừa đi đến cửa phòng bếp liền nghe thấy thanh âm nữ nhân bên trong, là Trương Lâm Thị.
Lý Hà Hoa nhanh chóng dừng chân lại.
Bên trong Trương Lâm thị còn kinh ngạc "Mì sợi ở đâu vậy Thư Lâm?"
Không có ai trả lời.
Lý Hà Hoa lại lén lút trở về phòng củi.
Vừa mới đóng cửa phòng củi liền nghe thấy có hai người nói chuyện bên ngoài, Là Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn về tới.
Lý Hà Hoa cuối đầu, tiếp tục ăn mì sợi của mình.
Trương Thiết Sơn cùng Trương Thanh Sơn không nhìn thấy nương và Thư Lâm, để đồ vật trong tay xuống rồi đi vào bếp. Nhìn thấy Trương Lâm thị cong eo đứng ở trong bếp nói gì đó, thấy hai nhi tử trở về Trương Lâm thị thẳng lưng dậy "Các con đã về rồi à."
Trương Thanh Sơn tò mò "Nương, người đang làm gì vậy? Đang cùng Thư Lâm nói chuyện sao?"
Trương Lâm thị nhíu mày: "Vừa rồi ta đi ra suối giặt quần áo, trở về thì thấy trước mặt Thư Lâm có thêm chén mì, cũng không biết ở đâu, ta hỏi Thư Lâm, Thư Lâm cũng không để ý tới ta."
Trương Thanh Sơn nhanh chóng đến xem, quả nhiên thấy trước mặt Thư Lâm có một băng ghế, phía trên có một chén mì sợi còn hơi nóng, vừa ngửi thế nhưng còn nghe được một mùi hương hấp dẫn mê người.
"Mì sợi này thật thơm nha, ở đâu ra?" Trương Thanh Sơn nghi hoặc không khỏi nhìn về phía ca hắn.
Trương Thiết Sơn cũng thấy chén mì, không nói gì, chỉ là ánh mắt đâm chiêu, sau một lúc thì lắc đầu, thanh âm nhàn nhạt "Không sao, ta đến ôm Thư Lâm ra ngoài, đều đi ra ngoài đi." Nói xong đi đến, duỗi tay đem Thư Lâm ôm vào lòng ngực đi ra ngoài.
Trương Thanh Sơn nhìn mì sợi trên ghế, nghĩ nghĩ cũng bưng lên mang theo ra khỏi phòng bếp. Mì sợi này nghe thật thơm, mặc kệ ai cho Thư Lâm, khẳng định đối với Thư Lâm là ý tốt, không ăn không phải lãng phí sao, vẫn là cho Thư Lâm ăn đi.
Trương Thanh Sơn đem mì sợi bưng lên bàn, lại để lên một đôi đũa :Ca, mì sợi này thơm quá, nhất định cùng một người với người hôm qua cho Thư Lâm bánh bao, tay nghề người này khẳng định rất tốt. Ca, ngươi đút cho Thư Lâm ăn đi."
Trương Lâm thị ở một bên nghi hoặc nói: "Thật là kỳ quái, ta giặt quần áo ở cách đó không xa, không phát hiện ai vào trong nhà cho Thư Lâm đồ ăn nha. Hơn nữa người trong thôn cho này kia làm gì mà không nói chứ?"
Trương Thanh Sơn khó hiểu lắc đầu: "Không biết, chắc là không muốn cho chúng ta biết, dù sao chỉ cần đối với Thư Lâm tốt là được."
Trương Lâm thị ngẫm lại cũng phải "Đưa đồ ăn cho Thư Lâm, khẳng định là đối tốt với Thư Lâm, mì sợi này cho Thư Lâm ăn đi, không thể lãng phí hảo ý của người ta."
Trương Thiết Sơn không dấu vết ngó về cửa phòng chứa củi đang đóng, không nói gì chỉ tiếp nhận đũa trong tay Trương Thanh Sơn, kẹp lên một đũa mì sợi, trước tiên đưa vào miệng mình.
Mì sợi vào miệng Trương Thiết Sơn dừng lại, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, qua một lúc mới nhai nhai, sau đó chậm rãi nuốt xuống.
Trương Thanh Sơn nhìn động tác của ca hắn nội tâm thập phần bội phục, hắn nghĩ quá đơn giản vẫn là ca hắn nghĩ chu đáo. Hắn chỉ nghĩ đến thứ tốt để Thư Lâm ăn lại không nghĩ rằng thức ăn khả năng có vấn đề, càng không nghĩ tới thử trước, nếu là có vấn đề không phải là hại Thư Lâm sao.
Nghĩ đến đây Trương Thanh Sơn có chút áy náy, duỗi tay lấy đôi đũa trong tay ca hắn cũng gắp một đũa mì sợi cho vào miệng, muốn giúp Thư Lâm thử một lần, không thể để một mình ca hắn thử độc.
Kết quả mì sợi mới vừa vào miệng đôi mắt hắn liền không tự giác được trợn to, nhanh chóng nhai thức ăn trong miệng, vừa ăn vừa nói: "Mì này ai làm vậy? Đây không phải là mì sợi bình thường thôi sao, như thế nào có thể ăn ngon như vậy? Có thể so với ở trấn trên bán nha."
Trương Lâm thị thấy tiểu nhi tử nói vậy thì tò mò cũng nhanh chóng nếm thử một ngụm, kết quả cũng kinh ngạc, không nghĩ tới một chén mì không bình thường mà có thể ngon đến như vậy.
Trương Thiết Sơn không nói gì
Sau một lúc lâu sau, thấy không có việc gì. Lúc này Trương Thiết Sơn mới kẹp lên một đũa mì sợi đưa đến bên miệng Thư Lâm "Thư Lâm, ăn mì sợi, ngoan há miệng nào."
Mắt Thư Lâm động đậy, nhìn chằm chằm mì sợi một lát, cuối cùng mở miệng ra.
Trương Thiết Sơn chậm rãi đút Thư Lâm cho đến khi toàn bộ mì sợi trong chén ăn xong.
Trương Thanh Sơn ở một bên nhìn đến kinh ngạc "Ca, Thư Lâm vậy mà có thể ăn xong một chén mì? Lúc trước hắn vẫn luôn không muốn ăn gì."
Trương Thiết Sơn trong mắt cũng hiện lên kinh ngạc.
Từ sau khi hắn trở về Thư Lâm liền biến thành như vậy, cơm cũng không ăn vô, thường thường thật vất vả đút được một chút, hắn lại lập tức phun ra, mấy ngày nay hơi tốt hơn một chút nhưng mà ăn cũng rất ít. Dẫn hắn đến gặp đại phu, đại phu nói đây là đói khát trong thời gian dài tạo thành tâm bệnh, uống thuốc không hết. Việc này làm cho hắn lo lắng đến ngủ không yên nhưng mà hiện tại Thư Lâm lại ăn hết một chén mì làm sao có thể không làm hắn kinh ngạc.
Chẳng lẽ Thư Lâm........
Trương Thiết Sơn một lần nữa nhìn về hướng phòng chứa củi, trong mắt hiện lên cảm xúc kỳ lạ làm người khác không hiểu.
Giờ phút này Lý Hà Hoa cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ lẳng lặng ăn xong mì sợi, nghe bên ngoài vẫn còn động tĩnh biết người nhà họ Trương còn ở bên ngoài thì không muốn đi ra ngoài, chỉ còn cách chờ bên ngoài không có ai thì đi phòng bếp rửa chén.
Vừa ăn xong không thể lập tức nằm xuống nghỉ ngơi, Lý Hà Hoa đứng lên chậm rãi tập yoga cho tiêu hóa đồng thời có thể nhanh gầy hơn.
Chẳng qua thân hình nàng thật quá béo, yoga đối với nàng mà nói phi thường khó, rất nhiều động tác trước kia dễ như trở bàn tay thì hiện tại lại khó như lên trời, ngay cả cong cái chân cũng làm không được, một động tác khom lưng cũng làm nàng mệt quá sức. Cho nên xong một loạt động tác yoga, Lý Hà Hoa đổ mồ hôi đầm đìa, giống như được vớt lên từ trong nước, thân thể cũng mệt mỏi đến không muốn động.
Lý Hà Hoa mệt đến nằm liệt ở trên giường, thở dốc từng ngụm từng ngụm, cúi đầu nhìn một thân thịt của mình nắm chặt tay lại. Nàng phải kiên trì, nhất định phải giảm cân.
Trời bên ngoài rất nhanh thì tốt, mơ hồ nghe thấy âm thanh nấu cơm trong phòng bếp, sau đó là thanh âm người một nhà ăn cơm, lại qua thật lâu âm thanh bên ngoài mới dần hết, cuối cùng cũng an tĩnh.
Lý Hà Hoa lặng lẽ mở cửa phòng củi, nghe bên ngoài quả nhiên đã yên tĩnh, lúc này mới mang chén đi đến phong bếp, dựa vào ánh trăng bên ngoài đem chén đũa rửa sạch, sau đó lén lút nấu một nồi nước mang vào phòng củi tắm rửa, thay đổi quần áo, lúc này mới thoải mái nằm xuống. Sau đó trong đầu tính toán ngày mai thừa dịp buổi sáng lúc những người khác còn chưa tỉnh thì rời giường làm một ít màn thầu coi như thức ăn một ngày, như vậy thì sẽ không gặp những người khác cũng có thể giải quyết vấn đề thức ăn một ngày của mình.
Nghĩ tốt, Lý Hà Hoa tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, gà vừa mới gáy, Lý Hà Hoa liền mở mắt nhớ tới tính toán của mình, chịu đựng cơn buồn ngủ ngồi dậy, sau khi mặc quần áo cầm tùi bột mì vào phòng bếp bắt đầu làm màn thầu.
Màn thầu rất đơn giản, rất nhanh là làm xong, chỉ cần để vào nồi hấp là được. Nàng đang định mang màn thầu bỏ vào lồng hấp, dư quang khóe mắt thấy trong rổ có hơn nữa rổ rau hẹ, mắt sáng rực lên, trong đầu không tự chủ được nhớ tới đứa bé kia.
Nàng dùng trộm một chút rau hẹ chắc là không sao nhỉ? Chỉ dùng một chút là được, nàng muốn làm một ít sủi cảo chiên cho đứa bé kia ăn. Hắn thật sự quá hư nhược rồi phải ăn chút đồ ngon.
Nhưng lỡ người khác phát hiện thì sao? Có thể cho rằng nàng dùng trộm đồ của họ mà không vui không?
Lý Hà Hoa rối rắm, rõ ràng biết không phải làm chuyện dư thừa là tốt nhất nhưng mà không biết như thế nào rất muốn làm ít thức ăn ngon cho đứa bé kia, có lẽ xuất phát từ áy náy với việc làm mà nàng không muốn thừa nhận đi. Tuy rằng không phải là nàng nhưng mà hiện tại nàng chính là Lý Hà Hoa.
Cuối cùng Lý Hà Hoa vẫn trộm dùng một ít rau hẹ trong rổ, băm thành nhân rau hẹ, bỏ gia vị vào, cuối cùng bao lại bỏ vào nồi chiên, một chén sủi cảo chiên đã làm xong.
Gắp một cái nếm thử, Lý Hà Hoa rất vừa lòng hương vị này, đem những cái còn lại để vào chén đặt trên bệ bếp, chờ đưa tiểu bảo bối ăn.
Nàng biết như vậy sẽ làm người khác hoài nghi nhưng nàng cũng không nghĩ muốn làm người vô danh, nàng chỉ nghĩ đối với đứa bé kia tốt một chút nhưng mà hiện tại nàng cái gì cũng không có, chỉ có thể làm thức ăn cho hắn nhưng cũng không thể mỗi lần đều lén lút đưa cho hắn. Cho nên những người khác biết thì biết thôi nàng lại không nghĩ đến cái gì.
Nghĩ vậy Lý Hà Hoa mang màn thầu đã hấp xong trở về phòng chứa củi, kết quả vừa mới xoay người liền thấy một thân ảnh cao lớn đứng ở cửa phòng bếp, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa liền đem chén quẳng xuống đất.

Hết Tập 8.
Xem tiếp tại: https://phiphiconuong.blogspot.com/2020/07/tru-nuong.html

[Edit] Xuyên Qua Nông Phụ làm Trù NươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ