Trong phòng bếp Trương gia, Trương Lâm thị nhìn thân ảnh Lý Hà Hoa cõng tay nãi ra đại môn có chút kinh ngạc, bà còn tưởng rằng độc phụ này sẽ không dễ rời đi đâu, không nghĩ tới dễ dàng như vậy thì rời đi rồi, kinh ngạc rất nhiều và trong lòng không khỏi cũng cao hứng.
"Đây là đi thật rồi? tốt quá." Trương Lâm thị nói với hai nhi tử.
Trương Thanh Sơn cũng có chút kinh ngạc nhưng mà cao hứng nhiều hơn kinh ngạc, gật đầu phụ họa nương hắn "Chắc là đi thật rồi, cho dù nàng không thật sự đi chúng ta cũng không cho nàng trở lại có phải hay không ca?"
Trương Thiết Sơn trầm mặt không trả lời Trương Thanh Sơn lập tức đi đến trong bếp nhìn thấy bên miệng nhi tử dính hạt cơm, tầm mắt lại một lần nữa chuyển qua chén trên ghế, bên trong còn có thịt và cơm chưa ăn xong.
Trương Thiết Sơn nhấp môi nhìn rồi chậm rãi cong lưng đem muỗng rơi trên mặt đất nhặt lên, nghĩ nghĩ lại đứng dậy đi đến tủ bát một lần nữa cầm lấy một cái muỗng sạch sẽ đưa đến tay Thư Lâm "Này Thư Lâm, muỗng của con, ăn cơm đi."
Thư Lâm không động, Trương Thiết Sơn cũng không nhúc nhích, vẫn giơ cái muỗng sạch chờ Thư Lâm nhận. Qua một lúc lâu, Thư Lâm mới chậm rãi nâng cánh tay lên vươn tay nhỏ tiếp nhận cái muỗng trong tay hắn, đầu nâng lên nhìn nhìn lại cúi xuống chậm rãi đem muỗng duỗi vào trong chén múc một muỗng cơm đưa vào miệng mình từng chút từng chút nhai nuốt.
Thấy một màn như vậy, ánh mắt Trương Thiết Sơn sâu thẳm, Trương Lâm thị cùng Trương Thanh Sơn ở một bên nhìn cũng đồng dạng không thể tin nỗi mà há to miệng.
Bọn họ trước đây không phát hiện Thư Lâm tự chủ động muốn ăn cơm, còn ăn ngon như vậy.
Cơm này tất nhiên không phải Trương Lâm thị nấu cho Thư Lâm ăn, trong nhà này có thể nấu chỉ có thể là Lý Hà Hoa mới rời đi.
Trương Lâm thị cũng nghĩ đến việc này, lại nghĩ tới Lý Hà Hoa vừa rồi giải thích trong lòng có chút ngượng ngùng, muốn bà thừa nhận chính mình sai thì bà không nói được, chỉ là trong lòng thầm nghĩ bà lúc đó thật sự nhìn thấy nữ nhân đó đụng phải Thư Lâm, Thư Lâm vẻ mặt sợ hãi mà rúc về phía sau, đây không phải là muốn đánh Thư Lâm là gì? Bà cũng không có nói sai.
Tựa hồ vì chứng minh cái gì, Trương Lâm thị mở miệng nói: "Thiết Sơn à, nữ nhân này còn giả bộ, trước kia một chút đồ ăn còn không muốn cho Thư Lâm ăn, hiện tại lại hào phóng như vậy không chừng trong lòng lại có chủ ý gì đâu, hiện tại đi là tốt nhất cũng không cần chúng ta lo lắng nàng chơi xấu."
"Nương!" Trương Thiết Sơn nhìn về phía Trương Lâm thị thanh âm mang thêm chút nghiêm khắc làm lời còn lại của Trương Lâm thị đều nuốt xuống không dám nói nữa.
Trương Thiết Sơn quay lại tiếp tục nhìn Thư Lâm ăn cơm, không muốn nghe nương hắn tiếp tục cằn nhằn. Hắn biết mấy năm nay nương hắn cùng Thanh Sơn chịu không ít khổ, trong lòng đến bây giờ đều là oán hận cho nên phá lệ chán ghét Lý Hà Hoa, chán ghét đến không muốn cùng nàng ở dưới một mái hiên, chán ghét đến không tự chủ được mà muốn bắt cái đuôi của nàng đem nàng đuổi đi.
Tuy rằng hắn cũng rất chán ghét Lý Hà Hoa nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng việc hôm nay tám chín phần là nương hắn hiểu lầm, Lý Hà Hoa không có nói dối, nàng thật sự chỉ làm chút đồ ăn cho Thư Lâm. Nhưng mà hắn cũng không đứng ra nói chuyện thay nàng bởi vì hành động trước kia của nàng quả thật thương tổn đến nương hắn cùng Thanh Sơn, cũng đem Thư Lâm hại thành như bây giờ, tuy rằng biểu hiện mấy ngày nay nàng biểu hiện giống như hoàn toàn thay đổi nhưng một người thật sự có thể trong thời gian ngắn tính tình thay đổi lớn như vậy sao? Hắn không tin. Cho nên cuối cùng hắn cái gì cũng không nói.
Đi rồi cũng tốt, về sau không còn nợ nần nhau nữa.
Nghĩ trong lòng như vậy, Trương Thiết Sơn không tự chủ được mà một lần nữa hướng ngoài cửa lớn liếc mắt một cái, nơi đó đã không có ai.
Lại nói Lý Hà Hoa sau khi ra khỏi đại môn Trương gia khắp nơi nhìn nhìn nhất thời không biết mình phải đi đâu ở đây.
Trên người chỉ có hai trăm văn tiền tiết kiệm mua chút đồ vật còn được nhưng mà chổ ở thì không đủ, lần trước nàng ở trên trấn cũng hỏi thăm qua, khách điếm ở trên trấn phòng kém nhất ở một đêm cũng mười văn tiền, tiền trên người nàng căn bản không đủ ở mấy đêm, hơn nữa khách điếm không có phòng bếp dùng nàng sẽ không thể làm điểm tâm đi bán, vậy không thể được.
Trấn trên cũng có nhà cho thuê nhưng thuê một lần ít nhất phải nữa năm, ít nhất cũng phải hơn nữa lượng bạc, hiện tại nàng căn bản là lấy không ra.
Lý Hà Hoa cắn môi, trong lòng sầu đến không chịu nỗi nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình có thể đi nơi nào, nhân duyên nguyên chủ quá kém không có khả năng có hảo bằng hữu thu lưu nàng, chổ duy nhất có thể trông cậy chính là người thân nguyên chủ, nhà mẹ đẻ.
Vốn dĩ nàng không nghĩ cùng người nhà mẹ đẻ nguyên chủ tiếp xúc nhưng mà hiện tại nàng không có cách nào, cũng không thể ăn ngủ đầu đường được chỉ có thể về nhà mẹ đẻ nguyên chủ xem tình hình như thế nào, nếu có thể thì ở lại, nàng có thể cho người nhà mẹ đẻ nguyên chủ ít tiền. Còn nếu không được nữa thì lại nghĩ cách khác.
Hạ quyết tâm, Lý Hà Hoa liền bắt đầu tự hỏi làm sao mới có thể tìm được nhà mẹ đẻ nguyên chủ, dù sao nàng cũng không có ký ức của nguyên chủ đương nhiên không biết nhà mẹ đẻ nguyên chủ ở nơi nào.
Lý Hà Hoa vừa nghĩ vừa ôm tay nải trong thôn chậm rãi đi, dọc đường gặp người trong thôn nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, trong đó đại bộ phận là vui sướng khi người gặp họa, phảng phất như đang nói, rốt cuộc cũng bị đuổi rồi.
Lý Hà Hoa tự động xem nhẹ ánh mắt bất thiện của những người này, chậm rãi hoạt động bước chân, sau đó lại gặp phụ nhân phát sinh tranh cãi lần trước, cũng chính là nương Ngô Đại Trụ, Ngô Phương thị.
"Ôi, nhìn xem là ai đây? Thì ra là Lý Hà Hoa nha, làm sao lại cõng tay nãi đây?" Ngô Phương thị biết rõ còn cố hỏi.
p/s: mọi người ơi do mình gõ xong không có thời gian đọc lại nên sẽ có chổ sai chính tả hoặc gõ nhầm, hôm nay vô tình xem lại một đoạn nên mới thấy. Nếu trong quá trình đọc mọi người thấy chổ nào không hợp lý nhờ mọi người góp ý giúp để mình chỉnh sửa lại nhé. Cảm ơn mọi người.
À còn một điều nữa mình up truyện bên wattpad sẽ chậm hơn khoảng 3 chương so với bên blog của mình. nếu được mong mọi người sang blog mình ủng hộ nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Xem tiếp tại: https://phiphiconuong.blogspot.com/2020/07/tru-nuong.html
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Xuyên Qua Nông Phụ làm Trù Nương
RomanceTên Hán Việt: Xuyên việt chi nông phụ thực nương Tác Giả: Nguyệt Bán Yếu Phân Gia Văn Án Một sớm xuyên qua, Lý Hà Hoa xuyên qua thành cực phẩm nông phụ cả người đầy thịt Ham ăn biếng làm, la lối khóc lóc lăn lộn, ngang ngược vô lý. Tướng công chán...