3

2.1K 204 5
                                    





" Kei", Akiteru ngã khỏi cửa nơi trú ẩn của Omega và ngay lập tức kéo em trai mình vào lòng.

"Chuyện gì vậy anh?" Lông mày của Tsukishima nhíu lại.

"Chuyện là—", anh dừng lại. "Yamaguchi bộc lộ bản chất là một omega. Anh không thể đến kịp với cậu ấy".

"Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?"

"Anh không chắc, nhưng anh được biết rằng bố cậu ấy có một khoản nợ không rõ với Yakuza và họ đã đến đòi".

"Không", mắt Kei mở to. "Không, không phải Yamaguchi chứ".

"Anh xin lỗi— Anh rất xin lỗi"

Omega quay lại và chạy vào phòng tắm, sự cay đắng như muốn đốt cháy cổ họng em.

—————————

Ba năm sống trong gia đình Tanaka cùng với các Omega khác không thay đổi Tsukishima nhiều, nhưng em rất biết ơn sự an toàn mà tất cả họ dành cho em. Họ nắm bắt được tin tức từ cái nhìn lướt qua thế giới bên ngoài. Cụ thể là các thợ săn Omega trở nên hung dữ hơn với các thủ đoạn của họ và Trại Omega được giới truyền thông ca ngợi ngày càng cao hơn với việc dẫn dắt về và chăm sóc rất nhiều Omega. Không ai bận tâm tự hỏi tại sao có rất nhiều người trong Trại hoặc tại sao trẻ em được sinh ra trong Trại hàng năm với một tốc độ đáng báo động cùng với những cái chết tự tử của các Omega. Kei cuộn các ngón chân lại và cố gắng tập trung vào các dòng chữ được kẹp giữa các ngón tay mềm mại của mình. Nó chẳng có tác dụng gì.

"Tsukishima", Hinata Shōyō nhảy lên lưng cậu tóc vàng, "Cậu có định chơi bài với bọn tớ không?"

"Umm, tớ vừa mới đọc xong chương này", Kei đặt bookmark vào cuốn tiểu thuyết ngắn trong tay và đóng lại.

"Suga-san đang làm đồ ăn nhẹ trong bếp đó".

Khi họ bước vào gian phòng chính, Suga đang trên đường bước xuống những bậc thang với hai bàn tay trống.

"Đồ ăn đâu rồi?" Tanaka ngước đầu lên khi đang cáo bài.

"Saeko-san có khách mà anh không nhận ra. Anh không thể đi ra ngoài một cách bất cẩn được".

"Chúng ta có cần xem xét chuyện này như mật mã cam không?" Nishinoya căng thẳng và lập tức cầm lấy chiếc gối.

"Đó là điều tốt nhất trong trường hợp nó biến thành chuyện tồi tệ hơn".

Tất cả họ gật đầu và ngay lập tức đi về phòng của họ. Sống ẩn mình có nghĩa là họ phải có mật mã cho những tình huống có thể gây ra tai họa cho họ. Mật mã cam có nghĩa là họ cần phải đóng gói đồ đạc của mình và làm cho nơi đây trông giống như không có ai sử dụng. Sau đó, nhờ người chạy nhanh nhất trong số họ, Hinata, lên đến đỉnh cầu thang tìm một mảnh giấy màu để xem tình hình có leo thang hay giải quyết được không. Họ cũng có tấm nệm được xếp gọn vào trong ba lô cũng như vài trò chơi và khẩu phần của họ. Quay trở lại phòng chính, họ nhìn Hinata từ từ leo lên cầu thang, cố không gây ra tiếng động.

OMEGANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ