Cái chuyện hàng nhái đã rõ rành rành.
Chiếc bình này trước đây được thu gom từ một bãi tập kết đồ cổ lớn, kỹ năng làm giả rất là cao, nhưng giá trị lại không hề cao.
Anh chàng trước mặt này đúng là người trong ngành, nhìn qua là biết đây là cựu phỏng, là hàng quân hoang. Cái gọi là cựu phỏng chính là chỉ những đồ vật làm nhái trong hai triều đại Minh Thanh, còn về hàng quân hoang là chỉ những món đồ cổ được thu mua từ khắp hang cùng ngõ hẻm, thậm chí là đến những vùng nông thôn xa xôi. Ở những năm trước, đây là mặt hàng chủ đạo trong thị trường đồ cổ, đặc điểm của loại hàng này là dễ dàng qua mặt, thật giả lẫn lộn.
Món hàng lúc nãy ông ta lấy ra, có thể thấy rõ lúc làm rất là cẩu thả còn ăn xén nguyên liệu, đó cũng chính là nghĩa của từ "trộm tay" phát ra từ miệng chàng trai kia. Lúc sau chỉnh sửa làm hư hại thêm, chính là "tà khí", từ lóng trong ngành dùng để chỉ giá trị món hàng bị tổn hại.
Thịnh Đường cũng không đợi ông chủ lên tiếng, tiếp tục nói, "vả lại nếu ông lỡ mất khách hàng như chúng tôi, khách hàng tiếp theo không biết khi nào mới đến. Bây giờ đúng thật là mùa cao điểm của du lịch, nhưng không phải vị khách nào cũng có hứng thú rảnh rỗi đi dạo trên trong đường này, với lại trời nóng như vậy, mọi người đều chỉ muốn kiếm chỗ có máy lạnh chui vào thôi. Ông chủ à, mùa cao điểm của du lịch sẽ trôi qua mau lắm đó."
Ông chủ vừa muốn mở miệng nhưng lại thôi, đợi cho Thịnh Đường nói một lèo xong hết, đến lúc ông ta trổ tài nghệ phản biện, nhưng lại không biết mình phải nói gì nữa. Thịnh Đường cầm chiếc bình trong tay lại nhìn ngắm thêm lần nữa, nói chung là thể hiện thái độ điển hình của một người vốn không hiểu biết gì nhưng lại cứ giả vờ như biết vậy đó.
Nói theo cách khác thì chính là, có khí thế, bà đây dữ đến cùng.
"Như vậy đi ông chủ, trả giá 200 cũng chỉ là câu nói vui thôi, tuy rằng đây là hàng nhái, nhưng kỹ thuật làm giả lại rất là tinh tế, không đáng giá như hàng thật, nhưng bày trí trong nhà cũng rất là đẹp mắt. Trời nóng nực như vậy ông làm ăn buôn bán cũng không dễ dàng gì, tôi ra giá 400, được giá thì tôi sẽ lấy."
Giang Chấp nhìn Thịnh Đường một cách thích thú, anh không hề xen vào trong suốt quá trình trả giá.
Có lẽ ông chủ không ngờ Thịnh Đường sẽ nói những lời như vậy, có chút kinh ngạc, sau đó ông gật đầu, "được, cô lấy đi."
Lựa một cái hộp đẹp đẹp để đựng cái bình, cột dây lại, ông chủ còn làm ra vẻ tiếc nối, "hôm nay tôi xem như là mất món hời rồi."
Giang Chấp cầm lấy cái hộp lên tiếng, "ông mất món hời, tôi chính là người lụm được."
Cuộc giao dịch nhanh chóng và dễ chịu.
Lúc sau cùng, ông chủ kéo Giang Chấp lại, hướng về phía bóng lưng Thịnh Đường cong môi nhẹ giọng nói, "chàng trai trẻ này, bạn gái nhỏ của cậu làm việc cũng đâu ra đó, được lắm nha."
Ra khỏi khu chợ trời, Thịnh Đường thở dài ngẫm nghĩ, con sâu gì chứ, kết quả là đưa cái đĩa ra.
Giang Chấp phì cười, nói với cô rằng, con sâu chính là chỉ món đồ quý có giá trị nhất.
Thịnh Đường tặc lưỡi mấy cái, hỏi anh, người khách trước anh mua món đồ đó là thật sao, Giang Chấp trả lời không chút giấu giếm, nói là những món hàng bày ra trên sạp đều không phải là hàng thật, nhưng có những món hàng nhái lại làm rất tinh tế, trưng ra để chơi cũng được.
"Đã biết là hàng giả rồi mà sao anh cũng không nhắc nhở người ta?"
Giang Chấp nói, "quy ước trong ngành là không chen miệng vào không nhiều chuyện."
Quy ước ngành cũng nhiều thật
Nhưng hôm nay Thịnh Đường cũng được mở rộng tầm mắt rồi, cô liền hỏi anh cái bình xoay cổ đó là mua mắc rồi hay là đã hời rồi. Giang Chấp không nói mua mắc hay mua hời, hỏi ngược lại cô tại sao lúc sau cùng lại nâng giá lên thành 400?
"Thật ra mà nói, một cái bình như vậy trong mắt tôi cũng chỉ đáng giá một hai trăm tệ, nếu như không phải việc phối màu tinh tế như vậy, có thể còn không đáng vói cái giá một hai trăm tệ. Nhưng mà, làm người khi đối nhân xử thế nên chừa đường lui mới tốt, người ta không quản nắng mưa bày sạp bán hàng cũng không dễ dàng gì, đưa thêm một hai trăm xem như là trả cho công sức đi thu gom hàng của người ta. Nếu như gặp người không rành về cái này thì có thể kiếm lời thêm chút đỉnh, còn nếu như gặp phải anh, tính ra cũng chỉ có kiếm lại tiền vốn mà thôi."
Giang Chấp chỉ mỉm cười không lên tiếng, cô gái này khiến anh có cái nhìn khác hẳn.
Lúc vừa mới gặp mặt, anh cảm thấy cô xảo trá nhưng vẫn chưa đủ công lực, chút lém lỉnh đều biểu hiện ra ngoài, sau này mới biết tình hình của cô, xem qua các tác phẩm của cô, mới phát hiện ra cô đúng là rất có tài, dù gì thì ở mặt nghệ thuật là được di truyền hoàn toàn.
Lúc này, anh phát hiện thật ra EQ của cô cũng cao thật, nhất là trong mối quan hệ giao tiếp giữa người với người, gặp người có văn hóa thì nói chuyện rất là có nội hàm, gặp người đầu đường xó chợ thì nói chuyện có chút bụi đời, nói một cách khác thì, cô là gặp người nói tiếng người gặp ma nói chuyện ma, trong trường hợp nào cô cũng có thể cho qua trót lọt. Giọng nói lại thánh thót dễ nghe, tuổi còn trẻ vậy những câu chữ nào cũng nói đúng trọng tâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên Anh Là Thời Gian - Tự Dịch
RomansaTên Truyện: Tên Anh Là Thời Gian Tên gốc: 【他以时间为名】 Tác giả: Ân Tầm Người dịch: Xiaoyu_Julie (Tự dịch) Dịch từ nguồn: https://www.hongxiu.com/book/15615802705488204 Động Số 0 ở Đôn Hoàng chưa từng được công bố, tương truyền các bức bích họa trong độn...