Chương XIII

163 21 12
                                    


Quan thần ai nấy cũng sửng sốt không kém gì vị vua toạ trên kia, cũng khó tin một vị quan trong triều với chức tước cao như vậy lại chỉ mang đơn phương mà còn chưa dám ngỏ lời. Nói ra cảm giác như ai ai cũng muốn phì cười vì nghĩ quan thanh tra trẻ người non dạ, tình duyên có là mấy so với danh vọng tiền tài. Hoàng đế chợt bật cười, phía viên quan cũng không nhịn được mà cười theo, người đập bàn rồi nói:

- Nam tử tam thê tứ thiếp, ngươi không biết sao Kudo Shinichi?

- Thần biết! Nhưng...thứ hạ thần vốn cần nhỏ nhoi hơn như vậy!- chàng nhẹ cười ôn nhu, khuôn mặt lại vô cùng cương quyết - Một nữ tử còn chưa chắc hạnh phúc thì chắc gì nhiều sẽ tốt hơn?

- Khẩu khí ngươi coi là lớn! - quân vương liếc chàng rồi cười, quả thực vị quan thanh tra này chưa bao giờ khiến ngài nhàm chán. Bao giờ cũng đủ cách ăn nói sao cho khéo mà lừa người thôi? Hay không phải lừa mà thật đây. - Thôi, quả nhân tuỳ ngươi quyết. Coi như tha ngươi lần này!

Từ phía sau một kẻ tiến bước ra, vội cúi đầu rồi quay qua vương quan. Rồi miệng chợt nô đùa vài câu với chàng:

- Nhưng thưa hoàng thượng, quan thanh tra lắm tài, là người có nhiều công trạng không đếm xuể. Người như bộ mặt của cả triều đình vậy mà lại toan thích một nữ nhân không xứng đôi vừa lứa, làm vậy đôi phần mất mặt hoàng thượng, dân chúng có thể không hài lòng mà chê trách.

Hoàng thượng đập bàn, cái gì mà chê trách rồi không hài lòng. Miệng người như là đang khiêu khích thiên tử đây còn quá hiền lành? Nhưng quả tên đó không nói sai lời nào, các viên quan phía sau đều đồng lòng mà hồi đáp tích cực, rõ ràng hoàng thượng ân chuẩn vô cùng công bằng, nhưng e rằng như vậy cũng có khi không thoả đáng. Tiếc hôm nay hoàng thượng đang vui vẻ, chứ nếu không may một ngày vốn không đẹp trời thì có thể cả quan thanh tra lẫn tên quan đó đầu đã lìa khỏi cổ, máu rướm đầy thây rồi!

Chàng quay sang nhìn hắn, trong lúc không cần thiết hắn lại cố châm thêm dầu vào lửa. Kaito? Ngươi quả là phát ngôn bừa hay nhiều hơn là thông minh khi tự nhìn lại mình, chỉ mới lên làm quan ngũ phẩm vậy mà dám mở lời trêu chọc vương quan? Gan ngươi coi như cũng to gần như chàng ta rồi!

- Hắn ta quả nói đúng, nếu như ngươi lấy phải một người có đức hạnh kém, thân thế cùng phẩm giá không ra đâu thì quả mất mặt quả nhân vô cùng.

Chàng nhắm chặt mắt, nãy giờ đứng đây cũng khá lâu, chân chàng hơi có phần đau mỏi. Cái lưng như muốn hơi gù lại đôi chút, nhưng đối với chuyện này, lưng chàng lại thẳng đứng, lời nói kiên định hết mực. Nhìn bóng dáng cùng với đôi mắt chàng sâu đậm màu xanh của một viên phỉ thuý kia, ai ai cũng thấu chàng đang vô cùng nghiêm túc đối đáp, và những lúc như thế này đây, chỉ chúng không ai biết rằng trong chàng đang chứa chấp thịnh nộ và phẫn uất, dù chỉ một chút thì không hằn lên được khuôn mặt điển trai đó, nhưng có lẽ nó đang hằn trong tâm can của người.

- Người không tin hạ thần hay sao? Hạ thần có con mắt đủ tinh tường cho một nữ nhi đức hạnh - rồi chàng nhìn thẳng vào đôi ngươi lãnh đạm của vị quân vương đang nhức nhối vì chuyện không đâu kia, xong lại liếc về phía kẻ ngu muội nào đó giám cả gan chọc chàng để hả dạ - còn nói về thân thế và phẩm giá, hạ thần có thể tin chắc rằng, đặt hoàng thượng cùng hoàng hậu phía trên cùng, nàng ta đối với hạ thần chỉ xếp thứ hai!

CAMELLIANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ