Chương 51: Cô là người của tôi rồi

27.6K 296 119
                                    

Chương 51: Cô là người của tôi rồi

"Anh!"

Tàn bạo cùng lang tính trong mắt Chiêm Đông Kình lộ rõ không sót thứ gì, Chu Chính ngồi trở lại vào ghế sofa, góc độ vừa vặn đối diện bọn họ, Tô Lương Mạt liều mạng giãy giụa, hai chân người đàn ông khẽ nhích xuống dưới một chút, may mà hôm nay cô mặc quần jean, hai tay Tô Lương Mạt lấy được tự do, sau đó dùng sức hướng trước ngực Chiêm Đông Kình xô đẩy.

"Đông Kình," Hoắc lão gia tử lên tiếng, "có chuyện gì từ từ nói."

Tô Lương Mạt nhìn về phía ông ta, cũng không quan tâm lúc trước ông ta từng làm mình thất vọng như thế nào, ôm hy vọng duy nhất, cô chống nửa người trên dậy, "Cứu tôi!"

Chiêm Đông Kình đưa tay che miệng cô lại, "Nếu như đã là phụ nữ của tôi, lên trên giường còn đòi sống đòi chết như vậy."

"Có lẽ đây là tình thú của các người, cô ta giả vờ." Chu Chính ở bên cạnh chen vào một câu.

Hoắc lão gia tử nghe vậy, cũng không lên tiếng nữa, đúng, lời nói của Tô Lương Mạt có khả năng tin tưởng, cũng dựa vào thái độ cô biểu lộ ra đối với chuyện này, nếu như trong đoạn video đã thừa nhận có quan hệ với Chiêm Đông Kình, như vậy thực chiến tại trận một lần để chứng minh bản thân, có gì khó?

Tô Lương Mạt thấy người trong cả phòng này đều điên rồi, Chiêm Đông Kình cũng không có chút dạo đầu nào, trực tiếp động thủ cởi bỏ nút quần jean của cô, cô nắm chặt hai tay thành quyền, hướng lên trên mặt hắn vung tới, Chiêm Đông Kình dễ dàng tránh đi một cái, đưa tay đè lại bả vai Tô Lương Mạt rồi đẩy cô xuống ghế sofa.

Cánh tay hắn kéo chân cô, mở khóa kéo, sau đó kéo quần jean của cô xuống, Tô Lương Mạt sợ đến choáng váng, hai tay gắt gao nắm chặt quần jean, "Đừng."

Tay Chiêm Đông Kình chui vào trong, hắn nhìn sang Tống Các ở bên cạnh nháy mắt một cái, vốn đi theo hắn đã lâu, Tống Các ngầm hiểu, cầm cái áo khoác hắn vắt trên ghế sofa đưa tới.

Chiêm Đông Kình che cho cô từ phần eo trở xuống, động tác trong tay vẫn còn tiếp tục.

Đầu tóc Tô Lương Mạt rối tung, cũng che kín hai mắt, cả đám người đang xem kịch vui, hai chân cô dùng sức muốn đẩy người đàn ông ra, "Tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy, tôi với Chiêm Đông Kình không có quan hệ gì, là tôi vu oan anh ta, thả tôi ra..."

Lưu Giản nhìn bộ dạng giãy giụa của cô, trong mắt lộ ra chút thờ ơ, cũng có thể là đã nhìn thấy nhiều rồi, cho nên mới miễn dịch như vậy.

Chu Chính hừ lạnh một tiếng, "Cô tưởng đang hát chèo sao, cô gái, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không nên nói loạn."

"Tôi nói thật, tôi với anh ta một chút quan hệ cũng không có..."

"Muộn rồi," Bàn tay Chiêm Đông Kình thăm dò vào trong, đem quần lót với quần jean của cô cùng kéo xuống, Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh lẽo, cô khó tin trừng lớn hai mắt, bàn tay người đàn ông dán chặt vào người cô, Tô Lương Mạt không nhịn được run rẩy, "nếu tôi không chứng minh rõ ràng quan hệ giữa cô với tôi cho bọn họ thấy, cái nợ oan này tôi liền phải gánh thay cô."

NHÃ ÁI THÀNH TÍNH  - THÁNH YÊU (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ