Chương 40

2K 174 22
                                    

 Jungkook không ngờ lại đau như thế.

Cơn nhức lan khắp cơ bụng, cơ hoành, làm cậu không dám thở mạnh. Cậu trằn trọc mãi, lôi điện thoại ra nghe đủ thứ để quên đau. Ngày mai có trận với RT, cậu phải ngủ!

Jungkook loay hoay mở Naver tra "bị đánh vào bụng", được trả một dãy kết quả hết hồn. Họ nói có thể không có tổn thương chảy máu bên ngoài, nhưng vết tụ máu trên bụng, triệu chứng buồn nôn, đều có thể cảnh báo nội tạng đã bị tổn thương.

Họ liệt kê toàn giập mật, vỡ lá lách, nguyên nhân gây tử vong hàng đầu vân vân, Jungkook hối hận muốn chết tại sao hồi chiều không nghe lời Jimin đi bệnh viện.

Nhỡ như... Nhỡ...

Càng nghĩ càng sợ xanh mặt, Jungkook đấu tranh nội tâm có nên đi viện hay không. Cậu sợ mình không đủ tỉnh táo để lái xe. Hay là gọi taxi? Nhập viện theo đường cấp cứu, chứ giờ này ai khám cho nữa, cậu không có thẻ VIP như Jimin với Namjoon.

Taehyung ngủ say như chết, không hề hay biết đứa em giường bên chuẩn bị viết di chúc tới nơi rồi.

Jungkook không kể với ai về vết bầm. Cậu bị Junghyun đánh từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ đau như thế, không hiểu Jimin đòn đau hơn cả Junghyun, hay kì thực ông anh đại ma vương chưa bao giờ thực sự đánh cậu.

Trăn trở gần một tiếng đồng hồ, Jungkook mới thành công tự an ủi bản thân Jimin thọi một cái chứ có phải bị xe tông đâu? Vả lại cậu nôn xong thì không có triệu chứng gì nữa, chắc chỉ cần giảm đau là được.

Jungkook tiếp tục tra cách giảm đau do máu bầm. Có bác sĩ Naver ở bên, thương binh Jeon vững lòng mò xuống bếp tìm đá, tự chế tác một cái túi chườm. Cậu vén áo khẽ áp túi lên chỗ đau, không biết có phải ảo giác, hình như dịu hơn thật.

Bấy giờ cậu mới để ý bên khu huấn luyện có ánh sáng lọt qua khe cửa. Tưởng hồi tối người ra cuối quên, Jungkook lò dò ra tắt điện. Đến gần, âm thanh bàn phím lạch cạch và tiếng bấm chuột tạch tạch nhịp nhàng vọng ra, có ai đó đang chơi game. Cậu nghĩ ngay đến thằng nhóc Ian, xem ra là thức chơi thâu đêm thật.

Jungkook hùng dũng mở cửa, chuẩn bị sẵn mấy lời khuyên bảo chí lí chí tình. Hóa ra, ngồi trước máy tính không phải Ian, mà là Yoongi!

- Yoongi hyung! – Jungkook ngạc nhiên. – Sao hyung chưa ngủ?

Yoongi không đánh thăng hạng mà đang chơi chế độ luyện tập riêng của tuyển thủ. Jungkook vào anh chưa biết, nghe cậu gọi tên mới giật mình bỏ tai nghe.

- À... – Yoongi hỏi ngược lại. – Bụng làm sao thế?

Jungkook quên mất cái bụng đang tơ hơ chườm đá của mình. Yoongi trông thấy vết bầm to ghê người, giật mình lần hai:

- Sao bầm to thế? Đánh nhau à?

- Không... Em ngã... – Jungkook lúng túng trùm áo.

Yoongi lườm, ra lệnh:

- Lật áo lên.

Thấy Jungkook túm chặt mép áo, anh đẩy cậu ngồi phịch xuống ghế, đích thân vạch ra xem. Anh ấn ấn mấy cái, Jungkook la oai oái. Anh sờ trán cậu, cuối cùng mới nói:

Legends never die || KookminNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ