35: Điên cuồng

226 5 0
                                    


Quả thực Kiều Trăn bị doạ sợ đến mức choáng váng. Cô dùng sức đẩy người đang áp sát vào mình ra, muốn kéo dài khoảng cách của hai người.

Nhưng sức lực của cô quá yếu không ảnh hưởng gì đến Hàn Tư Hành. Cậu nhẹ nhàng lấy một bàn tay bắt lấy hai cổ tay của cô, đem chúng đặt lên trên đỉnh đầu cô.

Sức lực của cậu rất mạnh, Kiều Trăn đã cố vài lần thoát ra nhưng đều thất bại. Đôi môi cô còn bị đầu lưỡi ướt át tinh tế liếm mút, cô đã hoàn toàn sợ hãi, căn bản không dám hé miệng nói chuyện, sợ đầu lưỡi của cậu sẽ trực tiếp tiến vào bên trong. Chỉ có thể nhấp môi phát ra từng âm thanh nhỏ đầy nức nở.

Thân thể không ngừng run rẩy, nước mắt cũng lăn dài đến khoé môi.

Đầu lưỡi Hàn Tự Hành cảm nhận được vị mặn này, nhưng lý trí sớm đã bị hai chữ " Xem mắt" của mẹ Hàn nói vừa rồi cuốn bay.

Cậu liếm nước mắt trên khoé môi cô, thấp giọng nói: " Khóc cái gì, hả? Em còn chưa khóc nữa mà."

Kiều Trăn lắc đầu kịch liệt muốn tránh né nụ hôn của cậu.

Hàn Tư Hành đã không còn kiên nhẫn, dùng tay còn lại nắm cái cằm nhỏ của cô, giữ mặt cô lại, cúi đầu đắm đuối hôn lên môi cô.

Kiều Trăn chỉ cảm thấy phần cằm và cánh tay vô cùng đau đớn, dường như sắp bị cậu bóp nát.

Tay cùng miệng đều không cử động được, dưới tình thế cấp bách cô đành phải nhắm mắt vươn chân đá về phía trước.


Hàn Tư Hành lập tức kêu lên một tiếng, buông cô ra dùng tay che lấy bộ phận ở phía dưới không ngừng hít thở.

Kiều Trăn nhân cơ hội này xoay người lại muốn mở cửa chạy đi. Vừa đụng vào tay cầm, một tiếng " Cạch" vanh lên.

Vì sao lại không thể mở ra?

Kiều Trăn phát hiện cửa nhà đã bị cậu khoá trái, đang muốn vặn cái khoá kia, tay cô lại bị một bàn tay lớn nắm lấy.

" Dám đá em hả, về sau chị muốn sống cuộc sống như quả phụ, à?" Thanh âm trầm thấp đầy từ tính vang bên tai Kiều Trăn.

Giọng nói rõ ràng rất dễ nghe, nhưng Kiều Trăn lại cảm thấy giọng nói này giống như âm thanh phát ra từ địa ngục, chợt rùng mình một cái.

Cô đã cố thử đẩy tay cậu ra để mở khoá, khẩn trương đến mức đôi tay cũng run lên, giọng nói bởi vì lo sợ mà nghẹn ngào không thôi, " Em bị điên hả? Chị muốn về nhà!"

Hàn Tư Hành ôm cô từ phía sau, đem tay cô rời khỏi tay nắm cửa, cầm chặt trong tay mình. Lòng bàn tay của cô sớm đã đổ một tầng mồ hôi, cho nên khi cậu nắm vào cũng cảm thấy sự ẩm ướt.

" Đúng! Em điên rồi!" Cậu cúi đầu bên tai cô gầm nhẹ, đặt nụ hôn nóng bỏng từ vành tai kéo dài xuống cần cổ, thanh âm thống khổ lại trầm khàn: " Em đã điên nhiều năm như vậy, chị còn không biết sao?"

Tay cậu kéo nhẹ váy áo, trong nháy mắt một bên áo khoác cùng dây áo của Kiều Trăn tuột xuống, lộ ra bả vai trắng như tuyết. Cậu lập tức đỏ mắt, không ngừng liếm láp da thịt nơi bả vai cùng xương quai xanh đang nhô lên.

Kiều Trăn kịch liệt phản kháng, không ngừng động đậy thân mình, "Em mau buông tay mau! Em muốn làm cái gì!"

" Buông tay?" Động tác của cậu chợt dừng lại, cười lạnh một tiếng, " Em không muốn nghe thấy hai chữ đó! Vĩnh viễn không có chuyện em buông tay, chị còn không hiểu rõ sao?"

Cậu áp sát vào người của Kiều Trăn, không cô cho lộn xộn, đôi môi cậu không ngừng vuốt ve nơi lỗ tai cùng bả vai của cô, khiến những chỗ cậu đã hôn qua đều hiện lên một màu hồng nhạt và ướt át.

Cậu vừa hôn vừa thì thầm bên tai Kiều Trăn, ngữ khí si mê lại điên cuồng, " Thật muốn đem chị khoá lại bên người, như vậy chị mới có thể ngoan ngoãn một chút. Có phải không, hả?"

Thân thể Kiều Trăn không ngừng run lên, thấp giọng mắng: " Em bị bệnh à! Đau chết chị rồi!" Cô khẳng định cổ tay mình đã ửng đỏ, mỗi nơi bị cậu hôn qua cũng cảm thấy nóng rát, ngực còn bị đè trên cánh cửa, giờ phút này không đau mới là lạ.

" Ừ, em có bệnh. Chỉ có chị mới cứu chữa được cho em." Cậu khẽ thở dài, tựa như mệnh lệnh cũng tựa như cầu xin, " Chị hãy cứu em đi, Trăn Trăn."

" Rốt cuộc em bị làm sao ——" Kiều Trăn cố gắng lấy lại bình tĩnh muốn nói chuyện bình thường với cậu, nhưng vừa mới nói được một nửa đột nhiên bị động tác của cậu làm cho im miệng. Cậu thế mà lại dùng răng mở khoá áo ngực của cô.

Kiều Trăn cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, nội tâm sợ hãi lên tới đỉnh điểm. Cô kịch liệt giãy giụa, cố thoát khỏi sự khống chế của cậu. Chân cô không ngừng đá ra phía sau, ý đồ muốn làm giống như vừa rồi để ngăn cản cậu.

Nhưng Hàn Tư Hành sớm đã có phòng bị, chân phải nhẹ nhàng đặt giữa hai chân cô, khoảng cách của bọn họ càng ngày càng gần.

Hơi thở của cậu chợt trở nên nặng nề, thời khắc hai người sát gần vào nhau hơi thở lại càng thêm dồn dập bất an.

Kiều Trăn chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật với người khác phái như vậy, cảm giác sợ hãi cùng uỷ khuất giống như cơn thuỷ triều đang dâng trào.

Vỗn dĩ cô đã không vui khi bị mẹ gạt đi xem mắt, còn muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, nhưng trăm ngàn lần không ngờ đến cô lại phải chịu sự đãi ngộ như thế này. Buổi chiều cô còn vì chuyện của Hàn Tư Hành lo lắng một phen, không ngờ buổi tối cậu lại làm loại việc này với cô!

DVCCCANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ