Phiên ngoại chi Bạch Ngao
—– Bạch Chi Ngao
Tình huống hiện tại rất không ổn, a không… là cực kỳ không ổn.
Bởi vì ta bị nhốt trong một gian phòng nhỏ hẹp bế tắc, gian phòng không có cửa sổ, chung quanh mà mặt là bức tường màu xám, còn có một mặt là song sắt. Ở cùng trong căn phòng nhỏ này còn có ba nhân loại, một người trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên mặt là đôi mắt màu đen rất nhỏ rất dài, trên người có mùi mồ hôi nồng nặc; một người là thanh niên cột tóc đuôi sam, hắn nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn ta; còn một người ngồi ở bên cạnh ta, hắn cong lưng tựa vào vách tường, nhìn như vô cùng chán nản.
Ta bị mang đến đấy đã qua vài giờ, trước đó bá bá mặc cảnh phục rất hung dữ hỏi ta nhà ở đâu, trường học ở đâu, còn ép buộc ta đưa số điện thoại trong nhà.
Cuối cùng, bá bá dường như rất thương tiếc thở dài nói: "Đám trẻ bây giờ, cái tốt không học a."
Ta hiện tại tâm tình rất mau thuẫn, một mặt mong muốn Cố Thính Ngữ có thể đến đón ta ra ngoài, mặt khác… ta rất sợ nhìn thấy hắn.
Đúng lúc đó, bá bá mặc cảnh phục kia đi tới, ông chỉ vào ta nói với người cai tù cái gì, sau đó người cai tù mở song sắt gọi ta đi ra ngoài.
Đi qua hành làng hẹp dài, khi ta thấy Cố Thính Ngữ, vốn bất an cùng sợ hãi trong ngực đều không còn, ta thật sự muốn chạy tới ôm chặt lấy hắn, nhưng mà khi ta thấy biểu tình âm trầm của hắn, ta vẫn sợ hãi rụt rè lui về phía sau.
"Xin… xin lỗi." Ta nói.
Cố Thính ngữ không nhìn ta, hắn cung kính nói cám ơn với bá bá cảnh sát, sau đó mang theo ta rời khỏi sở cảnh sát.
Bên ngoài đêm rất tới, trên bầu trời không có lấy một ánh sao. Cố Thính Ngữ từ đầu đến cuối không nói với ta một lời, ta len lén nhìn khuôn mặt của hắn, bên dưới đèn đường tóc hắn trông có chút mất trật tự, trên trán cũng phủ một lớp mồ hôi, vành mắt rất sâu, hắn ăn khoác một cái áo gió bên ngoài bộ đồ ngủ, vạt áo ngủ lộ cả ra ngoài, bởi vậy nhìn qua có điểm mắc cười.
Nhưng ta một chút cũng không cười nổi, mặc dù từ khi đến thế giới này, ta chưa thấy qua bộ dạng chật vật giống vậy của Cố Thính Ngữ.
Chúng ta đi đến bãi đậu xe, hắn mở cửa xe, ý bảo ta đi vào. Bỗng nhiên chỉ nghe "cum" một tiếng, ta đụng vào mui xe, Cố Thính Ngữ rốt cuộc lúc này mới quay đầu lại, mở miệng nói câu đầu tiên của ngày hôm nay.
"Sao lại bất cẩn như vậy?"
Ta mỗi lần ngồi xe đều dễ đụng trúng, có lần nặng đến nổi sao ót u một cục, rất đau. Nhưng mà lúc này, ta lại ốc ý để đụng trúng. Thật tốt, hắn rốt cuộc chịu để ý đến ta.
Cố Thính Ngữ lót cho ta một cái đệm xe, lại phủ cho ta một cái áo khoác, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngươi trước ngủ một chút, đợi lát nữa về nhà."
Xe đều đều chạy về nhà, ta đem mặt rút vào trong áo khoác, ánh đèn hồng tím lóe lên lóe lên lướt qua, ta quay đầu nhìn về phía Cố Thính Ngữ, đôi mắt đen của hắn dường như đầy ánh sáng lung linh, dần dần làm ta xem đến mê li.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thập nhị thánh thú cung ( hoàn)
FantasíaThể loại : Xuyên không , huyễn huyễn , np ( nhất thụ đa công ) , SM ( khá nặng ) , là HE .