Chương 09: Bữa ăn khuya

1.1K 53 0
                                    

Tô Triêu Vũ trong lúc mơ màng mê mang cảm thấy có người vào phòng, đồng thời 2 tiếng khóa cửa "lách cách" vang lên, hoàn toàn đảm bảo an toàn cho cậu. Nhưng ý thức nói cho cậu, vô luận là ai đều phải tỉnh táo lại mà nhìn một cái, có điều thực tế, điều duy nhất cậu có thể làm là mở mắt ra. Hình ảnh lúc đầu mờ mờ rồi chốc lát sau, khi mọi thứ trở nên rõ ràng, cậu thấy Giang Dương đứng ở bên giường, đầu ngón tay nhịp nhàng gõ lên mặt bàn.

- Cấp trên. - Tô Triêu Vũ hít sâu một hơi, khởi động nửa người trên, hơi gật đầu - Tô Triêu Vũ nhớ rằng có một lần ngài nói ở trong nhà không cần câu nệ quy củ, xin lỗi, tôi không có sức lực hành lễ.

- Như vậy cũng rất tốt. - Giang Dương lạnh lùng mỉm cười - Nhưng như thế này thật không tốt.

Nói rồi, cầm lấy chiếc đũa gõ mạnh một cái trên chén cơm.

Tô Triêu Vũ run lên, đôi mắt xinh đẹp phút chốc tối lại, buông đầu. Căn phòng yên tĩnh trong khoảng 15 giây, Tô Triêu Vũ trong khoảng thời gian này tích lũy đủ sức lực.

- Xin lỗi, cấp trên.

Cậu thấp giọng nói, duỗi dài cánh tay cầm lấy cái muỗng bạc, múc một miếng rau luộc, nhưng cơm đã nguội, cẩn thận nhai nuốt, sau đó đổ vào một ít nước canh, nhưng mà ăn càng lúc càng chậm, càng lúc càng ít. Thẳng đến khi Giang Dương không chút do dự thu đi khay đồng thời gọi An Mẫn:

- Mang tới đây một phần ăn nóng cho trung úy Tô Triêu Vũ.

- Cảm ơn cấp trên.

Tô Triêu Vũ cầm chặt lấy khăn mặt lui đến đầu giường nhìn biểu tình biến hóa trên gương mặt Giang Dương: đầu tiên là soi mói bắt bẻ, sau đó biến thành bất đắc dĩ, cuối cùng hóa thành nụ cười nhàn nhạt.

- Đây là phục vụ tốt nhất. Tôi cũng không hi vọng phải mang trên người tội danh ngược đãi cấp dưới.

Giang Dương lôi ra từ dưới sàn nhà một cái ghế lông xù hình tròn ngồi xuống, dùng cùng ánh mắt vô tội như An Mẫn nhìn thẳng vào mái tóc ngắn màu xanh biển lộn xộn của Triêu Vũ.

"Chẳng lẽ không đúng à?", Tô Triêu Vũ nghĩ thầm, ngờ vực liếc mắt, có một khắc cậu thậm chí muốn dùng hết sức mà nhảy dựng lên. Thế nhưng cậu thông minh đánh giá tình cảnh lúc này, vẫn dùng một câu "Tuân lệnh, cấp trên" mà mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu.

An Mẫn mang đến một phần cháo rau rất bình thường nhưng nóng hôi hổi, bề ngoài cũng so với phần thức ăn mà Trình Diệc Hàm đưa tới trước kia nhìn ngon miệng hơn một chút. Tô Triêu Vũ thấp giọng cảm ơn xong, dùng một tư thế cực kì khó chịu mà thẳng người, căng thẳng tựa vào đầu giường ngồi ăn.

Kỳ thực trong bụng đã phát ra tiếng cười của một thanh niên 24 tuổi, thế nhưng Giang Dương cứ bất động thanh sắc như vậy đem khuỷu tay chống trên đầu gối nhìn cậu thật lâu, cho đến khi cậu đau đến không chịu nổi nữa mà buông tha:

- Xin lỗi, cấp trên, tôi không thể ăn hết phần thức ăn như vậy...

Nói xong câu này, đương nhiên trước tiên là mặt cậu đỏ lên, xấu hổ nhìn cái chén chỉ lớn hơn bàn tay đặt trên bàn.

[HOÀN || Huấn + Đam || Edited] HUYẾN LẠN ANH HÀO (1): TIÊU KIM HÀNH ĐỘNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ