Lúc Giang Dương đem cái người miễn cưỡng đứng ở cửa thang máy chuyên dụng cho Tổng tư lệnh ôm lên thì tên tóc xanh biển cơ hồ hét toáng:
- Ngài không biết là...
Cánh tay hữu lực của Giang Dương vòng qua vết thương, vững vàng ôm sát Tô Triêu Vũ vào trong ngực, khiến cho đầu của cậu có thể gối lên vai mình:
- Như vậy có thể tiết kiệm được sức hơn?
Gương mặt hồng hồng của Triêu Vũ chôn ở sau quân hàm trên cổ áo Giang Dương, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy. Giang Dương nhìn số tầng trệt hiện lên bảng số, ngón út dựng thẳng đâm vào mông Triêu Vũ một cái.
- Thực xin lỗi...
Tô Triêu Vũ bỗng nhiên gắt gao ôm lấy cổ Giang Dương, thân thể co rụt lại, lại mau chóng khôi phục như ban đầu, âm thanh như khóc nức nở:
- Cấp trên...
Giang Dương ở trong văn phòng trong tòa cao ốc không người thanh thúy cười:
- Đây là hậu quả cơ bản của việc cậu kháng cự, tiểu binh của tôi.
Vì tránh cho lái xe thấy cảnh tượng tổng tư lệnh nghiêm túc trang trọng của mình ôm một trung úy ra ngoài, tại cửa thang máy, Tô Triêu Vũ chỉnh lí quân phục, tận khả năng bước nhanh theo sau Giang Dương.
- Tôi muốn tuần tra tất cả các căn cứ rồi mới trở về, ước chừng khoảng một tiếng, đương nhiên là trong trường hợp không có việc phải xử lí.
Giang Dương bước vào trong xe, trên chỗ ngồi đã có hai cái bánh mì chà bông nóng, hắn đưa cho Triêu Vũ một cái:
- Nhưng đừng mong cậu có thể nhàn rỗi.
Anh lại từ túi phía sau ghế ngồi lấy ra một xấp giấy A4 lớn nhỏ khác nhau đưa cho Triêu Vũ.
- Đây là thú vui cá nhân của tôi cùng sĩ quan phụ tá, cậu lấy bút chì viết nhẹ lên chỗ trống trên đó. Bất quá tốt nhất là ăn xong rồi hẳn viết, Trình Diệc Hàm ghét nhất là giấy bị bẩn.
Tô Triêu Vũ vội vàng tìm một chỗ tương đối mềm mại ngồi xuống, lớn tiếng đáp lại, rồi mới thật cẩn thận đem xấp giấy đặt vào túi sau cái ghế đằng trước mặt mình.
Cậu không biết trong tay Trình Diệc Hàm có đằng trượng hay không, nhưng căn cứ vào một lần cậu nhìn thấy hai người họ luyện tập buổi sáng, Trình Diệc Hàm quật ngã Giang Dương từ đằng sau, Triêu Vũ liền rút ra kết luận: người kia kia giống như một con dao nhỏ, khí lực cùng tính tình đều tuyệt đối kinh người.
Xe chạy, Tô Triêu Vũ bảo trì tư thế tiêu chuẩn tao nhã, xé gói bánh mì 1 giây sau Giang Dương, chú tâm ăn. Giang Dương tùy ý ngồi phía trái, chậm rãi nhai nuốt, tập trung chú ý từng chi tiết ngoài cửa sổ.
Tô Triêu Vũ đói muốn chết, rất nhanh ăn xong ổ bánh mì to, sau đó cố gắng xếp giấy gói bánh mì thành hình dạng nhỏ nhất nhét vào túi trước ngực. Lúc này mới lấy xấp giấy ra đọc.
Xấp giấy này giống như đề thi Diệc Hàm ra cho Giang Dương, có câu đố, có phân tích chiến lược, thậm chí còn có tìm điểm khác nhau giữa 2 bức hình. Tuy rằng Tô Triêu Vũ nhìn hồi lâu, hai bức tranh giống nhau như đúc, hoàn toàn tìm không ra điểm gì khác biệt nhưng Giang Dương vẫn dùng bút kí hiệu một điểm.
![](https://img.wattpad.com/cover/253103215-288-k801310.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN || Huấn + Đam || Edited] HUYẾN LẠN ANH HÀO (1): TIÊU KIM HÀNH ĐỘNG
Teen Fiction- Tác giả: Túy Vũ Khuynh Thành - Thể loại: Đam mỹ, Huấn văn, Quân văn, 1×1, ngược thân ngược tâm, ngọt, HE - Tình trạng bản gốc: 8 quyển (hoàn) - Editor: Lạc Nhi - Beta: Tiểu Vi, White_lotus - Nhân vật chính: Giang Dương x Tô Triêu Vũ Cảm ơn chị Mik...