Chương 23: Năm xưa chuyện cũ

640 36 5
                                    

Trình Diệc Hàm cười, nhanh chóng chuyển qua xem báo cáo thủ tục nhập viện, lúc đang tính kí tên thì lại nghe một tiếng kêu đau nghẹn ngào truyền ra từ trong phòng, rồi sau đó là tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế, giọng nói của Giang Dương xuyên thấu hành lang:

- Diệc Hàm!

Âm thanh kia mang theo lo lắng không thể che giấu được.

Trình Diệc Hàm vứt văn kiện đã kí xong xuôi cho Lâm Nghiên Thần, dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng của Giang Dương. Đây là một gian phòng khách sạn hết sức bình thường, trên hai cái giường là hai đứa nhỏ đang ngủ say dưới tác dụng của thuốc an thần, một bé trai bé bỏng không quá mười một mười hai tuổi, loáng thoáng có thể thấy được là một cặp anh em sinh đôi tóc xanh biển, gương mặt trắng bệch gầy yếu hiện ra vẻ thống khổ, chất lỏng trong suốt tại bình truyền treo bên giường còn hơn phân nửa. Sự nhạy bén của Trình Diệc Hàm tăng lên gấp đôi, cậu bình tĩnh vươn tay nhấc chăn lên – cơ thể bé bỏng đó chỉ còn một cánh tay, vết sẹo vừa to vừa chỉnh tề nơi đùi cho thấy đây không phải là tai nạn hay khiếm khuyết bẩm sinh. Cậu quay đầu nhìn đứa bé bên kia, Lâm Nghiên Thần cắn răng căm giận bảo:

- Hóa ra là như thế... Đây là một lũ tội phạm bắt cóc, làm bọn nhỏ khuyết tật rồi bắt đi ăn xin.

Trình Diệc Hàm đắp chân cẩn thận lại cho đứa bé, gân xanh lộ ra trên bàn tay nắm chặt thành quyền.

Cửa phòng vệ sinh khép hờ, Giang Dương nghe được tiếng cửa mở ra lại gọi "Diệc Hàm", Trình Diệc Hàm nhanh chóng vọt vào. Trong phòng vệ sinh, Tô Triêu Vũ mềm nhũn gục trong lồng ngực Giang Dương, cậu vẫn đang nôn mửa đến tê tâm liệt phế, bữa tối và dịch dạ dày đã sớm bị nôn ra hết, mỗi một lần nôn mửa tiếp theo đều chỉ nôn ra nước vàng lẫn tơ máu. Trên bồn rửa mặt đặt một tấm ảnh ố vàng, trong đó cũng có một cặp sinh đôi tóc xanh biển khác, một đứa đang kéo áo đứa kia, đứa còn lại thì đang nắm tóc đứa nọ, đều là một bộ dáng bướng bỉnh không chịu thua kém, gương mặt bầu bĩnh khiến người ta nhịn không được muốn xoa nắn một hồi.

- Cấp trên, tôi nghĩ đây hẳn là một loại nôn mửa do thần kinh bị áp lực về mặt tâm lí – Trình Diệc Hàm chào – Thỉnh ngài đưa cậu ấy về trước, tôi sẽ thay ngài xử lí tốt những công việc tiếp theo.

Giang Dương cũng biết thế, anh cất tấm ảnh kia thật cẩn thận vào túi áo trước, bế Tô Triêu Vũ lên (*) vừa định đi thì Tô Triêu Vũ lại quyết liệt từ chối:

- Không... Họ... có lẽ biết Mộ Vũ... Tô Mộ Vũ... họ nhất định biết...

Khuôn mặt tuấn tú bị nước mắt vẽ thành lộn xộn lung tung, ánh mắt vừa như không có tiêu cự vừa như lóe lên ánh sáng mãnh liệt tựa lửa, chân thon dài đạp đá lung tung, tay trái huy một quyền đánh trúng vị thủ trưởng mà hàng ngày cậu sợ nhất. Giang Dương tuy rằng nhíu mày nhưng không buông cậu ra hay cản lại, chỉ dùng hết sức ngửa đầu ra sau, cố gắng chịu đựng.

Một lát sau, Lâm Nghiên Thần kinh ngạc phát hiện lão đại luôn ăn nói thận trọng như thần như thánh của họ vác theo vết bầm tím bên khóe miệng phải đi tới, lại vẫn như cũ nghiêm khắc quát lớn:

- Tôi phải đi thẩm vấn kẻ đứng đầu của băng đảng này, lập tức chuẩn bị.

- Tuân lệnh, cấp trên! – Lâm Nghiên Thần không dám nhìn nhiều, cúi đầu, lớn tiếng trả lời – Tôi sẽ lập tức thu xếp cho ngài.

[HOÀN || Huấn + Đam || Edited] HUYẾN LẠN ANH HÀO (1): TIÊU KIM HÀNH ĐỘNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ