Chương 08: Sự nhiệt tình của An Mẫn

1.1K 53 0
                                    

- Dạ, cảm ơn cấp trên.

Thanh âm của Tô Triêu Vũ vẫn còn mang giọng mũi tội nghiệp, cậu cố gắng đứng lên, thay đổi tư thế hai chân xa nhau. Cái mông tựa như tế phẩm nâng lên cao cao thành một loại tư thế làm cậu bối rối khó xử, nhưng rồi lại phát hiện ra cả người đầy mồ hôi của mình không còn chút sức lực.

Giang Dương khoái trá cười rộ lên:

- Không sao, tôi cho phép cậu nghỉ ngơi cho đến khi có sức đứng lên.

Nói xong vỗ rất nhẹ cái mông sưng đỏ của cậu.

Thân thể Tô Triêu Vũ co giật một trận, cậu dám chắn bây giờ dù là một cái lá cây rơi vào trên mông cũng khiến bản thân đau đớn vô cùng.

Nhưng khi bàn tay đã bôi thuốc sữa giảm đau nhẹ nhàng âu yếm thoa lên, điều duy nhất cậu biết chỉ là một loại cảm giác hưởng thụ đến tê dại. Điều này làm cho mặt cậu càng đỏ hơn.

- Tôi hi vọng sau mỗi lần nghiêm phạt cậu học được vài điều, tỷ như phục tùng, tỷ như trung thực, tỷ như...so với những điều này thì đổi lại sự tín nhiệm cao hơn.

Giang Dương chậm rãi nói, thanh âm lại mang theo một phần giọng điệu thôi miên. Mơ mơ hồ hồ, nước mắt Tô Triêu Vũ vốn đã ngừng lại đột nhiên rơi xuống. Không ở trong tình huống bị nghiêm khắc đánh phạt, cậu lại tựa một đứa trẻ nằm trong lòng tổng tư lệnh khóc rối tinh rối mù.

Triêu Vũ có thể chắc chắn rằng mình đem bộ quần áo màu ngà mặc ở nhà của Giang Dương khóc đến ướt sũng.

Từ trước đến giờ, cậu luôn cố gắng tránh xa những tình huống bất ngờ diễn ra mà bản thân không thể kiểm soát được.

Từ trước đến giờ, Tô Triêu Vũ vẫn khoác lên người một tấm áo hóa thân hoàn mỹ.

Từ trước đến giờ, Tô Triêu Vũ là người có năng lực giải quyết mọi phiền phức.

Tuy rằng nửa đêm nằm mơ, Triêu Vũ cũng bị ác mộng nhiều năm về trước quấy nhiễu, nhưng cậu cự tuyệt bất kì kẻ nào dò xét nội tâm mình.

Có lẽ, vì cậu chưa từng thử tin tưởng ai. Cậu chỉ tin tưởng bản thân mình.

Tô Triêu Vũ kì quái nhận thấy bản thân mình lúc này vừa mất đi sự kiên cường lại vừa như an tâm mà kinh hồn bạt vía, vô thức nghĩ rằng nên tránh né, rồi lại vô lực mà giãy dụa.

Giang Dương cái gì cũng không nói, chỉ là ôm lấy Tô Triêu Vũ, dùng thuốc sữa an ủi cậu. Trời đã tối mịt, phòng không bật đèn, ánh sáng mông lung màu cam của đèn đường rọi vào cửa sổ.

Chờ Triêu Vũ bình tĩnh lại, Giang Dương mới dìu cậu dậy, giúp cậu mặc quần, nói:

- Đi tắm rồi sau đó trở về phòng bôi thuốc. Tôi nghĩ, hiện tại điều cậu cần nhất là nghỉ ngơi.

Giọng nói vô cùng ôn hòa, thế nhưng vẫn mang theo âm hưởng chân thật đáng tin cậy của một mệnh lệnh. Tô Triêu Vũ cố gắng nắm lấy đôi bàn tay đang đỡ hai bên hông mình mà đứng thẳng người, cúi chào nói:

- Tuân lệnh, cấp trên.

Tô Triêu Vũ nghe tiếng nước nóng ào ào chảy dâng đầy bồn tắm lớn cũng không định nhảy vào mà gột đi sự uể oải cùng đau đớn trên người. Nước tràn ra ngoài, cậu mới vội vàng định khóa nước, thế nhưng không đoán được bản thân bị nước nóng làm bỏng phát run.

[HOÀN || Huấn + Đam || Edited] HUYẾN LẠN ANH HÀO (1): TIÊU KIM HÀNH ĐỘNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ