Có phần mỉa mai châm chọc, Tô Triêu Vũ xuôi theo ngữ khí kia mà nở nụ cười, cười một cách yếu ớt, nhưng vẫn muốn giả vờ như không có việc gì. Đang trong lúc xấu hổ, Lâm Nghiên Thần từ xa xa bay vọt vào văn phòng, đụng Tô Triêu Vũ lảo đảo mà không một lời giải thích. Giang Dương xuyên qua cơ thể khỏe mạnh của Lâm Nghiên Thần thấy mảnh màu xanh biếc kia chợt lóe lên rồi biến mất, lại ép mình phải quay về vùi đầu vào biển công tác trước mặt.
Còn đối với Tô Triêu Vũ mà nói, những lời này có hiệu quả trấn tĩnh rất lớn. Từ đó trở đi, Mộ Chiêu Bạch kì quái thấy cái tên trung úy vốn dĩ còn cam nguyện xuống lầu mua cà phê bây giờ trở nên cực kì chăm chỉ, mỗi ngày tới sớm về trễ, vùi đầu làm việc. Thậm chí có một lần cậu bỏ quên dây chuyền mua cho bạn gái nên quay lại văn phòng để lấy, Tô Triêu Vũ còn ngồi trước máy tính, vất vả suy nghĩ trước hằng hà sa số những loại mật mã.
- Này, không cần liều mạng vậy đâu, tôi sẽ nghĩ cậu muốn cướp công của tôi đó, trung úy.
Mộ Chiêu Bạch vỗ vỗ bờ vai của cậu, kết quả lại nhìn thấy đôi mắt đã mờ đi của Tô Triêu Vũ:
- À, tại vì tôi cảm thấy bản thân tự nhiên ngốc đi... - Tô Triêu Vũ dụi dụi mắt - ... dùng cái này để rèn luyện đầu óc thôi.
Mộ Chiêu Bạch nghi hoặc rời khỏi, cũng không chú ý việc trên bàn Tô Triêu Vũ có thêm một lọ cà phê đen cỡ lớn dành cho gia đình khá phổ biến trong siêu thị. Từ đó về sau, Giang Dương cũng không thấy Tô Triêu Vũ xuống đưa báo cáo, anh tình nguyện tin rằng lần đưa báo cáo đó nảy sinh là do Tô Triêu Vũ thua cược phải làm mà thôi. Tựa như bãi cỏ trong căn cứ bị mặt đường rộng lớn chia cách, tuy rằng cùng hấp thụ chất dinh dưỡng trên cùng một mảnh đất, nhưng thủy chung cách xa, thủy chung lặng yên.
Cho đến một ngày nọ, Giang Dương sau khi xử lí xong công việc, lúc này đã muộn hơn giờ tan tầm 2 tiếng. Trước cửa thang máy có một binh lính đang đứng, thấy ánh mắt dò hỏi của tổng tư lệnh mà không khỏi run run:
- Báo cáo cấp trên... thang máy đang bảo trì... thỉnh ngài...
- Không sao. – Giang Dương vỗ vỗ vai của binh lính này – Nhưng mà, làm một người quân nhân, vui lòng thực hiện nhiệm vụ của mình một cách lưu loát, không cần lo lắng về quân hàm của đối phương.
Nói xong liền mạnh mẽ sải bước mở cửa thoát hiểm, theo cầu thang đi xuống.
Đã là cuối tuần, sau khi tan tầm có rất ít người ở lại trễ, bởi vậy Giang Dương nghe được tiếng bước chân của mình vọng khắp cầu thang, phát ra âm thanh vang vang. Anh đã quen với việc ở một mình và tự suy nghĩ một cách máy móc trong lúc di chuyển nên thẳng cho đến khi nghe được với tiếng bước chân ồn ào vang lên phía sau, anh mới dừng lại.
Hai đôi quân giày từ trên tầng cao hơn đi xuống, một đôi đều đều ổn định, một đôi nhảy nhót linh hoạt. Loại tiết tấu hòa hợp này làm Giang Dương mỉm cười, tiếp tục hành trình của mình.
- Lầu mấy rồi, Triêu Vũ?
Bước chân của Giang Dương dừng lại một chút.
- 17 rồi, kiên nhẫn thêm xíu.
![](https://img.wattpad.com/cover/253103215-288-k801310.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN || Huấn + Đam || Edited] HUYẾN LẠN ANH HÀO (1): TIÊU KIM HÀNH ĐỘNG
Novela Juvenil- Tác giả: Túy Vũ Khuynh Thành - Thể loại: Đam mỹ, Huấn văn, Quân văn, 1×1, ngược thân ngược tâm, ngọt, HE - Tình trạng bản gốc: 8 quyển (hoàn) - Editor: Lạc Nhi - Beta: Tiểu Vi, White_lotus - Nhân vật chính: Giang Dương x Tô Triêu Vũ Cảm ơn chị Mik...