Chương 22

94 11 3
                                    

     Dạo gần đây, không ngày nào là Law không cảm thấy bất an về Sanji. Em khiến hắn cứ phải nghĩ về em mãi. Nhưng không còn là những điều thơ mộng như trước nữa mà là về nỗi sợ lạ thường ở em. Hắn nghĩ về em nhiều tới mức trong lúc làm việc cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Trên đường đi làm hắn nghĩ, lúc lái xe về nhà hắn cũng nghĩ. Nghĩ nhiều muốn đau đầu nhưng cũng không thể hiểu được. Hắn là bác sĩ ngoại khoa chứ không phải một bác sĩ tâm lí. Và hôm nay cũng vậy, hắn đang nghĩ về em khi đang trên đường trở về nhà. Hôm nay hắn có đem về cho cậu một món quà. Sanji thật ra mới chỉ 21 tuổi nên có lẽ cậu vẫn chưa thể suy nghĩ được thấu đáo mọi việc nên mới thành như vậy. Chí ít thì, hắn mong lí do là vậy. Khi bị khủng hoảng tâm lí, hắn biết mình cần quan tâm em nhiều hơn. Khi về đến nhà thì hắn lại thấy một chiếc xe hơi đỗ ngoài cổng. Để ý kĩ hơn thì hắn ngỡ ngàng. " Xe của nhà Vinsmoke, tại sao vậy!?" Hắn bắn đầu sợ hãi bước ra khỏi xe và chạy vào nhà. Vừa chạy hắn vừa gọi tên cậu.

- Sanji... Sanji

Khi chạy vào trong biệt thự, hắn phát hiện cậu đang đứng cùng với anh trai cậu - Ichiji. Thấy Law, Ichiji khẽ cúi đầu chào hắn một cách điềm đạm.

- Xin chào ngài thưa ngài Trafalgar.

Nhưng vào lúc này đây, hắn không thể  quan tâm đến thứ gì khác ngoài Sanji - Nhân tình xinh đẹp đáng kính của hắn. Em đang bận trên người một bộ đồ vô cùng sang trọng thể hiện đúng dòng máu cao quý vốn có của em. Áo choàng, găng tay, giày cao cổ,... và em đang nhìn hắn bằng ánh mặt gì thế kia. Em đang khinh bỉ hắn ư!? Tất cả những điều đang hiện hữu ở em đều khiến hắn sợ hãi vô cùng. Bởi chúng đang nhằm khẳng định một điều khủng khiếp.

- Em sẽ rời khỏi đây sao Sanji!? - Law sợ hãi chạy đến nắm lấy tay cậu.

Nhưng thay vì mỉm cười và trao cho hắn một nụ hôn say đắm. Em chỉ nhìn hắn một cách khinh thường và lạnh lùng. Rồi em thẳng thừng rút tay mình ra khỏi tay hắn. Rồi em lạnh giọng nói.

- Xin lỗi nếu có quá đường đột nhưng từ bây giờ chúng ta hãy chia tay đi thưa ngài.

Law mở to mắt trước lời nói lạnh lùng ấy của cậu. " Em vừa nói chia tay ư!? Phải, mình không hề nghe nhầm. Vậy là em đã không còn yêu ta nữa sao!? Hắn bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn và tâm trí hắn trở nên rối loạn.

- Sanji em... " ta biết phải nói gì nữa đây. Dù gì thì em cũng đâu còn yêu ta nữa. Nói gì thì em cũng sẽ chỉ khinh thường ta mà thôi... Dù cho ta vẫn yêu em nhiều thế nào đi nữa."

Không để hắn nói hết câu. Sanji liền cất giọng một cách khinh bỉ và lạnh nhạt

- Ngài Trafalgar, tôi đã chán ngán với ngài từ lâu lắm rồi. Ngoài tiền bạc ra thì một kẻ như ngài còn có thứ gì thú vị kia chứ.

" vậy ra là em đã hết yêu ta từ lâu rồi... Vậy tại sao em không nói ra điều đó sớm hơn.."

Mỗi một lời nói của em đều khiến hắn đau hơn. Tâm trí quá mức sợ hãi và rối loạn khiến Law cũng không thể biết bản thân đang có cảm xúc gì nên chỉ biết thẫn thờ nhìn cậu nói những lời tàn nhẫn. Rồi một cách cao quý cậu nói tiếp.

[Lawsan fanfic] Người hầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ