Sau khi kết hôn thì Sanji được đảm nhận một số công việc của gia tộc. Cậu và Pudding vẫn cố duy trì màn kịch hôn nhân ấy. Và cậu đã rất bất ngờ khi nghe tin Law đã bỏ nghề y sĩ của hắn. " Mong rằng ngài đã tìm được người mới tốt hơn tôi." Thời gian cứ vậy mà trôi đi. Trong nhiều khoảnh khắc dông dài. Sanji ít nhất đã cảm nhận được một chút yên bình. Đến độ cậu cảm thấy bản thân có thể chấp nhận cuộc sống như hiện tại. Trái tim cậu như đã ngủ yên. Khoảng tầm một năm sau khi cậu kết hôn. Cha Sanji lâm bệnh nặng. Và cậu cùng các anh em phải đưa cha ra nước ngoài chữa bệnh cho ông. Dù vẫn luôn xích mích với cha nhưng sau cùng, ông vẫn là cha cậu. Cậu không thể bỏ mặc cha mình trong lúc ông lâm bệnh nguy kịch như vậy. Khi lâm vào giây phút sinh tử, con người mới có thể thấm được những điều mà khi khỏe mạnh không hề màng tới. Vào một đêm khi Sanji đang ngồi bên giường bệnh, cha cậu đã thều thào rằng.
- Này Sanji, mày có thể ly hôn nếu mày muốn... Tao không cần đến mày nữa đâu. Muốn biến đi đâu thì cứ biến đi.
- ... cảm ơn... lão già. - Sanji chỉ lặng lẽ nhìn người cha đau ốm bằng đôi mắt đầy thương hại.
Thấy kẻ duy nhất mình lợi dụng được lâm vào bệnh tật, Bigmom cũng cảm thấy hôn nhân này chẳng còn quan trọng nữa. Bởi thế, khi Pudding xin được ly hôn, bà ta đã đồng ý một cách dễ dàng. Pudding đã kể lại điều đó qua một bức thư gửi cho Sanji. Đọc bức thư mà cậu có thể mường tượng ra cả gương mặt hạnh phúc của cô. " Chúc em luôn hạnh phúc nhé Pudding. Tuy chúng ta không phải là một cặp vợ chồng thực sự nhưng anh vẫn rất quý trọng em. Chúc em sẽ mãi hạnh phúc." Vậy là cuộc hôn nhân giả tạo này đi đến hồi kết.
***
Khi cha đã bình phục sau cơn bạo bệnh, cậu trở về nước và quay lại với cuộc đời tự do. Thì thấm thoát gần 2 năm đã trôi qua. Và cậu vẫn luôn đeo chiếc nhẫn Ruby trên tay. Cậu quay trở lại làm một thợ làm bánh như xưa. Tiệm bánh cũng nhanh chóng ổn định lượng khách hàng. Khi lãi đã nhiều, cậu thuê được thêm nhân viên và mở được thêm chi nhánh cho tiệm. Cậu đã mở một chi nhánh tại thành phố Dressrosa.Một ngày khi đến chi nhánh tại Dressrosa. Sanji quyết định giao lại công việc cho nhân viên và đi dạo một mình trên các con phố. " Thật ngu ngốc nhưng tôi vẫn luôn mong được gặp lại ngài. Dù nếu gặp lại tôi sẽ chẳng biết phải nói điều gì..." ngày hôm đó, ngón tay cậu đeo chiếc nhẫn bỗng đôi lúc lại khẽ giật giật. Và khi cậu đang khẽ bước từng bước cạnh lan can của một cây cầu cổ kính thì dáng hình của Law bỗng dần hiện rõ trước mắt cậu. Bởi hắn cũng đang đi dạo qua cây cầu này. Hắn chưa nhìn thấy cậu bởi hắn đang đứng nhìn ra hướng xa xăm bên kia lan can. Cũng phải thôi, bên kia lan can là hoàng hôn đỏ rực phản chiếu trên mặt dòng sông long lanh. Nhưng cái khiến cậu bất ngờ nhất là điếu thuốc lá trên môi hắn. " Ngài đã hút thuốc từ bao giờ?" - Rồi lòng cậu bỗng dâng lên một nỗi đau lạ lùng. Law bỗng ngoảnh lại và phát hiện ra cậu. Hắn khẽ kinh động trong lòng và cảm thấy như không tin nổi vào mắt mình. " ... Sanji, là Sanji đang đứng trước mắt mình ư?". Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên gương mặt đẹp đẽ của cậu khiến lòng hắn bỗng quặn thắt. " Phải, Sanji, em vẫn cứ xinh đẹp như thế. Vẻ đẹp của em. Nó khiến ta thật không biết phải nói gì hơn... Và tại sao?, sau tất cả những điều tàn nhẫn em đã gây ra, em lại quay lại và nhìn ta bằng ánh mắt đau buồn như thế..." Ánh mắt của cả hai giao nhau trong một khoảng thời gian và trong khoảnh khắc ấy, hai người như đang ở trong một thế giới khác. Nơi cả hai còn quá nhiều điều chưa nói ra cho đối phương biết rõ. Law bỗng ngỡ ngàng khi hắn nhìn lên bàn tay cậu. Thứ ánh sáng lấp lánh từ viên ruby khẽ chiếu rọi vào trong mắt hắn. " Em vẫn còn giữ chiếc nhẫn ấy ư!?. Rốt cuộc là em đang muốn làm gì thế?...". Khi hắn đang thầm nghi hoặc thì em bỗng cất lời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lawsan fanfic] Người hầu
FanfictionMột chàng công tử bị ruồng bỏ và một tay y sĩ, làm thế nào mà đến với nhau? Câu chuyện mượn bối cảnh của các nước phương Tây trong những thế kỉ cũ.