- Sanji, ta yêu em. Liệu có phải là ta đã yêu em không?
" Nhưng có lẽ là ta không nên yêu em...".
Trong đầu hắn luẩn quẩn không biết bao nhiêu là từ " yêu em". Hắn tự hỏi rằng bây giờ liệu hắn hỏi Sanji rằng: " Ta có thể yêu em được không?" thì liệu mọi chuyện sẽ ổn chứ? Không, không, không, không ổn tí nào. Quá sức đường đột. Và cũng vì một quyết định vớ vẩn của hắn. Hắn đã định khi nào cậu nhận ra hắn thì hắn sẽ nói ra nhưng thật vô vọng và đau lòng, cậu có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhận ra hắn. Và có lẽ là cậu sẽ nổi điên thay vì cảm ơn khi biết tất cả những hành động hắn làm kể cả biến cậu trở thành một người hầu đều là bởi hắn không muốn mất cậu. Làm sao bây giờ... Tất cả là tại em đấy Sanji, là bởi em quá xinh đẹp và thơ ngây... Sự thơ ngây của em và cả lòng tốt trong trắng ấy của em, làm sao ta có thể quên... Đôi mắt xinh đẹp của em khi em cứu rỗi ta vào ngày đó...
***
Năm đó, Law là một thằng nhóc 15 tuổi, lang thang và cô độc. Hắn đã phải sống qua ngày bằng những công việc bán thời gian và đương nhiên là số tiền ít ỏi đó chẳng thể đủ để thuê một căn nhà vì thế, hắn lang thang. Hắn bán báo, rửa bát, đánh giày,... hằng ngày. Một lần, hắn đã phải rửa bát cả buổi sáng mới kiếm được có 20 beri, hôm đó là một ngày mùa đông nên hắn quyết định sẽ dùng thêm tiền tiết kiệm mua một bát súp để ăn. Nhưng khi đang đi đến nhà hàng với một tâm trạng vui vẻ thì hắn gặp phải một lũ cướp cũng chạc tuổi hắn. Chúng có ba tên tất cả.- thằng nhãi kia, không muốn bị đánh thì mau nộp hết tiền ra đây.
- Tao không có tiền mà muốn có tiền thì sao chúng mày không tự mà kiếm lấy. - Law khinh bỉ.
- Mày muốn bị ăn tẩn mới sợ phải không? - Tên đầu lĩnh của bọn chúng lớn giọng.
Law nghiến răng.
- Đừng mong tao sẽ đưa cho chúng mày một đồng.Và bọn chúng bắt đầu lao vào đánh Law tới tấp. Chúng dồn cậu vào một ngõ hẹp. Chỉ có một mình nên Law không để địch lại được ba tên kia. Chúng áp đảo hắn dù hắn đã chống chả quyết liệt. Sau những cú đấm và đá, trên người Law bắt đầu đầy những vết trầy xướt, có những vết đã rớm máu. Hắn bắt đầu kiệt sức và ngã khuỵu bên trong con hẻm nhỏ.
- Lũ chó má. - Law gào lên trong bất lực.
- Chúng mày, lục hết tiền của nó đi.
Và tất cả số tiền Law mang theo để ăn một bữa súp ấy đã bị cướp hết. Rồi bọn chúng bỏ đi. Law kiệt sức nằm lại trong con hẻm tối rét. Hắn vô cùng tuyệt vọng. Tại sao cuộc sống lại khổ sở đến thế? Hắn còn phải sống thế này tới bao giờ nữa?
- Chết đi còn tốt hơn.
Và vì sự tuyệt vọng, hắn nằm đó và đã không định đứng dậy nữa. Hắn muốn cái lạnh hãy giết hắn thật nhanh đi. Hắn thực sự đã quá mệt mỏi rồi. Hắn vẫn cứ nằm trong con hẻm đó như một cái xác và để mặc thời gian trôi đi. 1tiếng....2 tiếng....3 tiếng.... 4 tiếng... Cái lạnh đã bắt đầu ngấm dần vào hắn rồi. Cơ thể hắn bắt đầu tê cứng nhưng tâm trí thì vẫn tỉnh táo. Một vào con mèo hoang vây quanh hắn đầy tò mò. Hắn chẳng biết bao lâu đã trôi qua rồi... Đến bao giờ thì hắn mới chết? Bỗng có tiếng bước chân hoạt bát chạy vào trong con hẻm hắn đang nằm và một giọng nói trẻ con cất lên khuấy động không gian yên lặng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lawsan fanfic] Người hầu
FanfictionMột chàng công tử bị ruồng bỏ và một tay y sĩ, làm thế nào mà đến với nhau? Câu chuyện mượn bối cảnh của các nước phương Tây trong những thế kỉ cũ.