" Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài rất nhiều."
***
Sau ngày hôm đó, Law vẫn có thể sống một cách bình thường. Chỉ khác rằng ngôi nhà này đã trở nên thật trống vắng khi thiếu cậu. Hắn chưa từng cảm thấy nơi đây lại cô đơn và lạnh lẽo đến thế. Bởi một lẽ tất nhiên rằng. Hắn đã quá quen với khoảng thời gian Sanji đã sống ở đây cùng hắn. Mọi thứ trong ngôi nhà này đều đã in đậm những thói quen của em. Và em không chỉ ra đi, em còn để lại cho hắn rất nhiều thói quen khó bỏ khi có em ở bên. Em đã để lại hai con cá vàng mà em đã đặt tên cho chúng. Và rất nhiều bao thuốc lá còn mới trong ngăn tủ phòng hắn...***
Về gia tộc Vinsmoke. Các anh em của Sanji đều đã lo công việc quan trọng chủ chốt ở các khu vực mà gia tộc nắm giữ. Vì thế, chỉ có Sanji kết hôn là hợp lý nhất, bởi cậu không hề nắm vị trí chủ chốt nào cả. Vả lại, hôn ước này cũng đã được quyết định từ lâu rồi.
***- Sanji, em nói anh đừng lo cho em nhưng em làm thế thì làm sao anh không lo cho được! Làm ơn đi Sanji, dậy và ăn một chút gì đi. Anh xin em đấy. - Ichiji lo lắng đứng cạnh giường Sanji mà thúc giục cậu trong tâm trạng vô cùng sốt ruột.
Đáp lại lời anh chỉ là những câu nói uể oải không có chút sức lực của cậu
- Anh ồn ào quá đó Ichiji, làm ơn đi ra ngoài giùm em được không?
- Em còn không mau dậy ngay đi.
Ichiji cảm thấy thật bất lực với thằng em trai ngang bướng. Từ lúc trở về đến giờ cũng đã 3 ngày vậy mà Sanji tuyệt nhiên không chịu ăn uống một bữa nào. Lại suốt ngày nhốt mình trong phòng. Nhìn cậu đã suy sụp đi nhiều khiến anh hết sức lo sợ.
Chính Sanji cũng không hiểu vì sao bản thân lại như vậy. Chỉ biết lúc này cậu thực sự không còn muốn làm gì cả. Cậu cảm thấy cuộc đời mình như bế tắc và có một điều cứ trỗi lên dữ dội trong lòng cậu đó chính là cảm giác tội lỗi và nỗi nhớ hắn da diết. Cậu cũng chẳng biết bản thân đã nhịn bao lâu, chỉ biết bụng chẳng hề thấy đói. Mỗi đêm, cậu cũng chẳng thể ngủ nổi, cậu ngồi bên cửa sổ rồi lấy chiếc nhẫn hắn tặng ra mà ngắm nghía say đắm, chốc chốc lại đưa nó lên môi mà hôn. Cậu đã khóc nhiều đến mức hai mắt đỏ hoe lên. Khóc đến mức mà cậu còn chẳng thể khóc nổi nữa. Cậu khiến cho Ichiji quá sức lo sợ. Và hôm nay, anh vẫn đem cơm lên cho cậu và anh tự dặn lòng rằng hôm nay phải bắt cậu ăn cơm bằng được. Nhưng lúc này, sau khi anh đã thúc giục muốn khô cả họng thì cậu vẫn cứ nằm chết dí trên giường và đuổi anh đi.
- Cứ thế này em sẽ chết đó Sanji!
- hm, chết sao? vậy thì càng tốt, em thà chết còn hơn phải kết hôn với một người không quen biết.
- Này Sanji, em nói cái gì thế hả. Có biết là mình ngu ngốc lắm rồi không? Anh đã nói sẽ tìm cách giúp em thoát ra sau khi em làm đám cưới rồi mà!
Sanji liền ngồi bật dậy.
- Tìm cách? có cách gì anh nói thử xem nào!? Có cái shit, cả cha và mụ Bigmom đều là những kể vô cùng tham vọng cũng vô cùng quyền lực. Một kẻ như anh thì có thể làm được gì kia chứ! Một khi đã kết hôn rồi coi như em sẽ mất tự do cả cuộc đời. Vậy thì em thà chết còn hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Lawsan fanfic] Người hầu
FanfictionMột chàng công tử bị ruồng bỏ và một tay y sĩ, làm thế nào mà đến với nhau? Câu chuyện mượn bối cảnh của các nước phương Tây trong những thế kỉ cũ.