Sáng ngày đi chơi, sân trường vắng bỗng chốc chứa đầy xe cộ. Giờ hẵng còn là 5 rưỡi, 6 giờ sáng, Vũ Kỳ cầm cái vali nhỏ kéo lạch cạch lên xe buýt ngồi trước. Hôm qua mẹ mang cô ra ướm đi ướm lại mấy cái váy mới mua, miệng còn không ngừng cười tủm tỉm, lầm bầm mấy câu đại loại: "Trông thế mà quan tâm nhau ra phết!", xong xuôi còn chụp thêm mấy cái ảnh, gửi cho ai đó mà cô nằng nặc đòi xem cũng không được. Nghe mẹ bảo cái váy này mẹ đặt mua tận Anh ấy, mặc nhớ giữ gìn cẩn thận. Anh? Lần nào cũng Anh. Sao bao nhiêu nước Mĩ, Pháp, Lào, Ả Rập không đặt mà cứ phải đặt ở Anh? Nghe đến cái tên nước thôi mà đã nẫu hết cả ruột.
Hôm nay Vũ Kỳ mặc váy cổ sơ mi cộc tay dài đến bắp đùi màu xanh dương nhạt, đầu đội thêm cái mũ màu trắng trông nhu mì lại phảng phất chút buồn buồn. Ai hỏi cô mới trả lời, không thì cũng chẳng nói năng câu nào, riết có người còn tưởng cô bị câm. Vì lần này số học sinh đi ít nên chỉ lác đác vài xe buýt, lớp của cô được ghép với lớp các em khối 6. Các em còn bé nên nô đùa rất vô tư vui vẻ, cô nhìn các em rồi lại nghĩ đến mình hiện tại, bạn thì chẳng có, muốn vui cũng không được nữa rồi.
Ai đó tự cô lập bản thân, chọn hàng ghế gần cuối lặng lẽ đặt đồ xuống. Để tránh phiền toái, cô muốn nhanh chóng nhấc vali của mình cất lên nóc trước, phòng tẹo nữa các em vào lại lục tục xô đẩy. Cố hết sức bình sinh nhấc cái vali lên, khổ nỗi hôm qua mẹ nhét hơi quá đà thành ra hơi nặng. Cô toát hết mồ hôi, khó nhọc nâng lên đặt xuống vẫn không cho lên được. Đang định gọi chú lái xe nhấc lên hộ, nào ngờ trên tay bỗng dưng nhẹ bẫng, lưng bị ai đó ép vào. Cô giật nảy mình co người ngồi xuống ghế, có hơi kinh ngạc nhìn người đang hồn nhiên phủi tay xếp đồ ngồi xuống cạnh mình.
Trần Hiểu Linh? Cờ lờ gờ tờ??
-Hê lô!
Linh thản nhiên giơ tay lên chào, mặt không đổi sắc nhồi mấy quả quýt vào tay cô. Khuôn mặt ngưng trọng của cô bỗng chốc xị ra, lạnh lùng trả lại quýt cho người bên cạnh rồi quay đi nhìn cửa sổ. Tên đầu gấu phiền toái, cô chả quan tâm, thích làm gì thì làm.
Linh ngồi bên cạnh bĩu môi một cái. Bớt làm giá! Anh đây là vì chót hứa với người ta rồi nên mới mặt dày ngồi cạnh mày thôi nha!
-Tao không học đội tuyển mà vẫn được đi, mày không thấy lạ à?
-Ừ... Mỗi vậy thôi à?
-Thì tao bảo thế thôi.
Linh buồn bực lôi máy điện thoại ra chơi. Tổ sư, nói chuyện với con ranh này chán chết đi được! Nó có biết là ông đây đã phải tốn bao nhiêu mồ hôi nước mắt mới chuồn được lên đây với nó không? Tối qua thì phải xếp quần áo trong thầm lặng, sáng nay thì phải lén lút mò xem nó ngồi xe nào để sửa sĩ số tham quan xe đó tăng thêm 1 đơn vị. Nhất là đm, con cờ hó Ngân nổi tiếng đánh hơi nhanh danh bất hư truyền, chỉ sợ nó mà phát hiện ra về mách bố mẹ là chết không toàn xác.
Gần đến giờ xuất phát bọn trẻ lớp 6 mới tíu tít ùa lên xe, Thư lúc này cũng bước lên, nhìn thấy Linh ngồi cạnh Kỳ liền làm bộ mặt thộn đến khó hiểu, nhưng rồi cũng tặc lưỡi chọn hàng ghế đối diện để ngồi.
Lớp Kỳ là lớp chọn, đi thi đội tuyển cũng kha khá, tuy đã xin nghỉ bớt những cũng đông người lên xe. Tất cả đều chung một phản ứng, đầu tiên là giật mình ngã ngửa khi thấy Linh, sau đó là lò dò về chỗ ngồi. Ai nấy lúc này cũng có chung một suy nghĩ, đó là muốn xô ra đấm cho tên kia một phát. Đợt trước dám bắt nạt Vũ Kỳ à, hừ hừ...Bánh xe bắt đầu lăn, Linh ung dung rung đùi bóc vỏ quýt, "ê" một cái gọi con bên cạnh, rồi nhân lúc nó đang ngơ ngác liền nhét tọt một múi vào mồm nó.
Cô nhăn mặt định nhè ra, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người xung quanh liền nuốt lại. Mày cô nhíu chặt, nói nhỏ:
-Điên à?
-Không, nghe người ta nói mày dễ say xe.
Linh tỉ mỉ lột vỏ quýt, dứ cho cô một mảng vỏ thật to. Cô mệt chẳng buồn so đo nữa, với cả bây giờ đúng là cô đang rất chóng mặt thật. Cô hỏi:
-Người ta là thằng nào?
-Không có gì!
Linh nhún vai, tiếp tục bỏ một múi quýt vào mồm. Uis đúng là quýt hịn, ngọt lịm lại không có hạt. Người ta gửi cho con bên cạnh mà anh còn được ăn ké, sướng hết cả cái cuộc đời.
![](https://img.wattpad.com/cover/272552924-288-k935872.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] [Luqi] "Bạn thân là con trai"
General FictionCre: Yinii_ustei Thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít mà chân thành n...