Tống Vũ Kỳ, cô bé, đàn chị nghe đồn xinh xắn nhất khối 8, người luôn đứng thứ 2 hoặc thứ 3 khối mỗi kì thi, bỗng dưng dạo gần đây lại hành xử như muốn phát điên, đến nỗi mấy confessions trường phải hô lên vài câu: "Thiên tài bị điên rồi, điên thật rồi!"
Thành tích học tập giảm, tần suất cười cũng giảm, chế độ ngồi bần thần một mình tăng, ngoại trừ tương tư ra thì chính là điên còn gì! Đời nào bọn trong trường tin Tống Vũ Kỳ biết yêu chứ? Nhìn nó thân thiết với Hoàng Húc Hi đến thế mà cuối cùng cũng không yêu nhau được là đủ hiểu trái tim con người này sắt đá đến mức nào rồi.
-TỐNG VŨ KỲ, TÔI GỌI CHỊ LẦN THỨ 10!
Thầy Toán hét lên làm cô giật mình đừng dậy, cầm sách lên nhìn. Vừa mới định đọc đã bị thầy quát cho giật bắn một cái:
-Sách mới sủng cái gì? Tôi bảo chị lên giải bài này cho tôi!!!
Bọn trong lớp nghe thầy quát sợ hãi im thit thít, ngồi lặng đi dí mắt xuống vở, đứa đang ngủ còn phải bò dậy làm bộ chăm chú làm bài. Thư nhìn con người đang à lên một cái rồi lọ mọ mò lên bảng kia không khỏi nhíu mày. Thư hiểu tại sao nó trở nên như thế, chỉ có điều đến giờ cô vẫn không biết lí do gì khiến 3 đứa kia phải cố tình bỏ nó mà đi như vậy. Haizzz, không hiểu cũng phải thôi. Nhóm 4 đứa của Kỳ vốn được gọi là nhóm hội tụ của những học sinh thiên tài, mà suy nghĩ của thiên tài, người thường như cô làm sao hiểu được.
Theo thói quen, cô bước chân lên bản, cầm phấn rồi đọc lướt qua đề bài, đặt phấn. Đôi tay cô vô định đánh một dấu sao đầu dòng, lẩm bẩm công thức để giải bài toán. Bỗng dưng mắt cô cụp xuống, cả người đứng im bất động, hàng mi cô rung rung đầy mông lung như thể muốn bỏ cuộc, muốn ngã xuống ngay bây giờ.
Bài này.. cô biết làm...
Nhưng mà.... cô không muốn làm.
-Thưa thầy, em không làm được, thầy gọi bạn khác đi.Làm thì cô được cái gì?
Làm thì cô sẽ lôi 3 đứa bọn nó về được sao?
Làm thì sẽ được nghe mấy tiếng hoan hô đầy sùng bái của Kino sao?
Làm thì sẽ được Húc Hi và Minnie bẹo má trêu ghẹo sao?
Chi bằng bỏ đi, nằm xuống ngủ một giấc, có khi có thể quên đi sự thật đến đau lòng này.Thầy Toán khó tin trợn mắt lên. Rồ à, bài này chị vừa mới làm 2 ngày trước đấy chị Vũ Kỳ, chị đùa với tôi chắc? Thầy lặng lẽ quan sát nhóc con bước từng bước về bàn rồi ngồi gục mặt xuống đầy mệt mỏi, cảm thấy ngờ ngợ về lời nói của đồng nghiệp Yena văn. Lẽ nào như Yena nói, vì cả 3 đứa bạn thân nhất đồng loạt chuyển đi nên buồn sao? Ừ, dễ hiểu thôi, nhưng cũng không đến mức quên luôn bài toán mới làm cách đây 2 hôm đấy chứ? Thầy vò đầu bứt tai, cuối cùng lại thở dài đầy bất lực. Thôi kệ đi, tụi nhỏ dù gì vẫn có mấy cái "mặt sách" để liên lạc cơ mà, đợi vài ngày nguôi nguôi là sẽ lại đâu về đấy thôi. Nhắc mới nhớ, cái "anh vai to" hôm qua thầy mới thay được tận 17 "lai sờ", còn có mấy người vào khen thầy đẹp trai nữa, nghĩ lại mà vui quá chừng, vui quá chừng.
Tiết địa, kiểm tra 15 phút. Cô địa lướt đi lướt lại quanh lớp, đi qua bàn Vũ Kỳ thấy con bé để trắng giấy, còn ngồi ngắm móng tay nữa mới điên chứ. Bài thì không làm đi, con gái lớn biết điệu rồi phỏng? Trường cấm sơn móng tay mà cũng dám sơn, giỏi thật, đừng tưởng sơn mấy cái màu hồng phớt nhàn nhạt là tôi không nhận ra nhé! Cuộc đời này cô địa ghét nhất là mấy đứa con gái học cấp II mà son son phấn phấn, móng tay móng chân, lần này học sinh giỏi của lớp sa ngã vào con đường đó, bản thân cô là một giáo viên có trách nhiệm với trường với công tác, làm sao có thể bỏ mặc học sinh cho được? Cô địa quát lên:
-Vũ Kỳ, ai cho phép em sơn móng tay hả? Về nhà tẩy ngay đi cho tôi! Làm bài mau, sắp hết giờ rồi!
Cứ ngỡ bé con ngoan ngoan mọi ngày sẽ ríu rít sợ sệt giật bắn mình một cái rồi lại làm bài, ai ngờ ngoài dự đoán nó hờ hững hơn cô tưởng. Nó ôm khư khư bộ móng tay, lắc đầu:
-Em không tẩy đâu!
Đây là bộ móng tay mà Minnie sơn, Vũ Kỳ có thể tẩy sao?
-Em...!
Cô địa tức giận cầm cây thước gỗ chỉ vào mặt Vũ Kỳ, bắt gặp ánh mắt quyết đoán của con nhóc học sinh liền ngưng lại, không nói thêm gì. Cô địa thở dài, ánh mắt đấy cô còn lạ gì, chẳng phải đó là ánh mắt bất chấp tất cả giống cô ngày xưa sao? Ngày đó bố mẹ nghĩ cô không đủ năng lực thi sư phạm nên đã khuyên can bằng mọi cách, cuối cùng cô vẫn đỗ đó thôi. Đành kệ nó vậy.
Nhưng sự việc không đơn giản như thế. Ai đó trong lớp kể cho Jade 8C nghe về việc này, ngay sau đó Jade liền khiếu nại cho các thầy cô giáo khác, phàn nàn rằng làm như vậy thật sự rất không công bằng đối với các học sinh trong trường. Cô Hoa chủ nhiệm 6C ức Kỳ từ cái vụ oắt con làm Jade lớp cô bị đình chỉ mấy ngày rồi, lần này được đà càng làm căng tợn. Rốt cuộc cô Yena đành về lớp bắt Kỳ xoá móng tay đi, thế nhưng cô một mực không chịu, buộc cô Yena phải giải trình lại sự việc lên hội đồng. Cô Yena không được thì tổ trưởng tổ văn xuống, rồi đến hiệu phó, hiệu trưởng. Các thầy cô có thiện cảm với Kỳ rất nhiều, ai cũng nghĩ đến việc bỏ qua cho cô, tuy nhiên xét về đạo đức nghề nghiệp thì liền cảm thấy làm vậy rất bất công, lại được thêm hai cô trò lớp 8C nên sự việc vốn bé như con kiến mà lại bị làm căng lên. Cuối cùng vẫn là Kỳ bị kết tội vi phạm nội quy trường học, chống đối giáo viên, phải gọi phụ huynh đến làm việc.
Ngày họp mặt phụ huynh và giáo viên, ngoài bố mẹ của cô còn có bố mẹ của cậu đến. Hai bác vừa gặp cô liền ôm cô bé vào lòng, mắt mẹ Hoàng hơi đo đỏ, xoa đầu cô lẩm bẩm 3 chữ "Bác xin lỗi". Ngược lại với bố mẹ Hoàng, bố mẹ Tống có vẻ bình tĩnh hơn các thầy cô tưởng tượng. Vũ Kỳ ngồi giữa mẹ Hoàng và mẹ Tống, hai bố ngồi bên ngoài. Cô Yena khe khẽ thở dài, thầy hiệu trưởng vẫn giữ được nét mặt nghiêm nghị như thường, trong phòng có cả vài thầy cô khác.
Không khí đang trùng xuống, bỗng nhiên Vũ Kỳ mở miệng:
-Con không muốn tham gia việc này, con xin phép được về lớp trước.
Nói rồi đừng dậy cúi nhẹ đầu, bỏ về lớp. Cô Hoa hơi bĩu môi một cái, lườm lườm nhìn theo. Kỳ lững thững bước đi trên hành lang, đến đoạn gấp khúc bỗng nhiên gặp Thư. Thư đang dựa người vào lan can, đầu ngẩng lên, tóc bay nhẹ theo gió. Thư xoay đầu sang nhìn cô, ánh mắt ấy... cứ như là Kỳ khi nhìn Ngân vậy.
Ghét có ghét, có không đành lòng, có miễn cưỡng, có cả sự chấp nhận.
-Sao? Vẫn bị bắt tẩy đi chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] [Luqi] "Bạn thân là con trai"
Fiction généraleCre: Yinii_ustei Thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít mà chân thành n...