Chương 22: Húc Hi đau ở tim

144 13 0
                                    

***

Kì nghỉ hè năm nay thay vì đi biển thì cả lũ nhóm Kỳ tụ lại dắt nhau đi chơi đây đó. Bọn nhóc cũng đã lên lớp 8, khả năng tự lập đầy mình, đường nhiên các vị phụ huynh cũng sẽ không ngại cho con đi chơi một chút. Nào là đi Bờ Hồ, đi trung tâm thương mại, đi ra "chơi điện tử xèng", đi học làm bánh (hay còn gọi là sang ở nhây nhà Kỳ), đi ăn nhà hàng, đi ăn vỉa hè, đi mua sắm, đi xem phim,... Nói chung lịch trình mùa hè của bọn nhóc đầy rẫy những ngày đi chơi và đi ăn, vui vui vẻ vẻ, chả quan tâm đến sang năm mới học nặng hơn rất nhiều gì cả.

2 tháng cứ thế thấm thoát trôi qua, nhẩm đếm, mấy đứa đã cùng nhau trải qua hai mùa hoa phượng, chẳng biết sau này còn được ở cùng nhau như vậy nữa không?

Câu hỏi này cũng chẳng phải là vô căn cứ, bởi vì sự đời đầy rẫy những chuyện khó lường trước. Có khi hôm nay vừa mới nắm tay nhau đi chơi, mai đã mỗi đứa một phương trời.

Kỳ ngẩn ngơ nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay mình kia, lại ngẩng lên ngắm chủ nhân của nó. Bốn đứa đang tụ tập ở nhà Minnie để chuẩn bị quần áo cho buổi khai giảng sắp bắt đầu trong 30 phút nữa. Vì muốn cả lũ có thể mặc đồng phục một cách "không đụng hàng", Minnie từ sáng sớm tinh mơ đã gọi điện đến nhà từng đứa giục qua chỗ nó ngay lập tức. Kỳ khe khẽ thở dài, đã là đồng phục thì không hiểu làm nó "không đụng hàng" kiểu gì đây?

Hi đã thay xong từ lâu, ngồi im một chỗ không nói năng câu nào. Thằng này từ trước đến nay nhiều khi vẫn hay trầm như thế nên chẳng ai buồn quan tâm đến nó cả. Có mỗi cô ngồi gần nó nhất, nhận ra dạo này nó hơi lạ.

Nó nắm tay cô, ừ cũng quen rồi, nhưng không hiểu sao cô thấy cái nắm tay này lạ lắm. Siết chặt lại giống kiểu sợ người kia biến mất, lại đan xen một chút lo lắng, cứ như đứa trẻ nhỏ ôm chặt cánh tay mẹ không nỡ buông vậy. Cô cầm bàn tay đang nắm lấy tay cô kia lên, dùng tay còn lại vuốt nhè nhẹ. Lúc này Hi bên cạnh mới chịu ngẩng cái đầu đang cúi gằm lên, ánh mắt mông lung vô định ngừng nghĩ, nhìn vào hai bàn tay đang đan xen.

-Buồn...

Cậu thốt lên thật khẽ, nếu không phải cô ngồi ngay cạnh thì đã không thể nghe thấy. Cô bình thản cười, nắm lấy tay cậu giơ lên lắc lắc:

-Nắm chặt như thế này, không sờ cho buồn thì sẽ chịu buông ra chắc?

Cậu nhận thức được bàn tay cô đã bị mình siết cho tím tái mấy đầu ngón liền giật mình vội vã buông ra, áy náy xoa xoa mấy đốt ngón tay của cô. Cô cảm thấy mức độ lạ lùng của bạn cô ngày càng tăng liền chống cằm khó hiểu. Ngồi sát lại gần Hi, cô nghịch tay cậu nhẹ nhàng dỗ dành:

-Làm sao thế? Bạn Húc Hi của mình có điều gì tâm sự nói ra cho mình nghe tí nào?

Sến chảy nước ra. Cậu biết là cô nịnh cho mình vui nhưng vẫn không chịu nói gì, như con cún nhỏ dụi đầu vào vai cô. Kỳ tiếp tục cố gắng ngọt nhạt:

-Bạn Húc Hi của mình bị bệnh à?

-Ờ, đang bệnh đây, bệnh nặng lắm!

Cuối cùng cũng chịu nói rồi! Cô cười khẽ, xoa đầu cậu vỗ vỗ:

-Trời ơi, khoẻ mạnh thế này thì bệnh gì được? Đằng ấy làm màu thế?

-Mình đau trong tim ý, Kỳ làm sao mà biết được?

-.............

-.............

-.............

Shẩn mơ...?

Cả 3 đứa trong phòng nghe đến đó đều dừng mọi động tác quay sang phía này. Kino đang định nói gì liền bị Minnie vồ lên bịt miệng vào, ứ ứ mãi chả thốt lên được đành im lặng. Mắt hai đứa sáng lên, long la long lanh hướng về chỗ hai đứa còn lại đang ngồi tay đan tay vô cùng là rồ man tịch trên ghế dài. Minnie quay cuồng, đừng có nói là tỏ tình nhé, tỏ tình là Minnie chết luôn đấy! Máy quay đâu, đm điện thoại đâu, lấy nhanh ra còn quay lại nào! Cái máy in tiền kiêu ngạo kia chuẩn bị tỏ tình kìaaaaaa!!!

Mắt Kỳ trợn tròn, thằng nhóc này không phải là đã đến tuổi dậy thì rồi đấy chứ? Cũng biết thích biết yêu rồi cơ à? Là ai? Ai mà giỏi vậy, làm được cho cục đá nhà cô thích cơ!

Trong phút chốc cô không ý thức được rằng, cục đá "nhà cô" ở đây ám chỉ ai...

-Bệnh tương tư à?

-Ờ!

Giật cả mình! Cô không cờ cậu nó thẳng thắn vậy cơ. Cô tò mò lắm, bạn thân của cô, thanh mai trúc mã của cô, hàng xóm nhà cô, kiêm luôn cả bạn cùng bàn luôn, vậy mà bấy lâu nay nó cứ giấu im ỉm im ỉm, chẳng chịu tâm sự gì cho cô nghe gì cả! Trong lòng cô hơi tò mò nhưng vẫn phải nhịn, ngọt ngào dụ dỗ:

-Ai đấy? Kỳ có biết không?

-Biết chứ! Người này Kỳ biết, Minnie biết, Kino cũng biết luôn!

Cô liếc Minnie với Kino, thấy hai đứa chúng nó vẫn đang nhìn cô với ánh mắt mong chờ, lộ rõ ý tứ chờ mong ra hiệu cho cô hỏi tiếp đi. Cô ngẫm nghĩ, chả nhớ được ra cô bạn nào cả. Bỗng mắt Minnie trợn lên, làm khẩu hình chữ "Thư" với cô. Đáp án này khiến cô há hốc mồm. Chẳng có lẽ nước chảy đá mòn, tấm chân tình của bạn Thư đã làm Hi cảm động rồi? Nhưng mà tình cảm của Thư, Hi biết rõ, nếu cậu thích thì chỉ cần nói một câu, Thư kiểu gì chả đồng ý ngay, việc gì phải khổ sở thế này?

-Thư hả?

-...

Không trả lời tức là không phải, Minnie lại tiếp tục ra dấu chữ "Jade". Vũ Kỳ càng hoảng hơn. Đừng có nói là Jade nhé, nếu là Jade thì cô không đồng ý đâu, cô ghét Jade lắm.

Minnie nhìn phản ứng của con bạn mà chán nản. Con này, nó không ghen tí nào à? Cả cái nhóm 4 đứa này, đến 3 đứa biết Hi thích ai, mình nó không biết.

-Jade à?

Vũ Kỳ hỏi vẩn vơ.

-Nếu đúng thì sao?

Cậu bình thản trả lời. Cô lập tức buông tay cậu ra, mặt xầm xì:

-Thế thì tao sẽ cho mày chọn, một là tao, hai là Jade!

Giọng đổi luôn 180° kìa. Cả 3 đứa còn lại bỗng nhiên cười phá lên làm cô chẳng hiểu gì. Cậu bên cạnh cười đến mức làm vai cô run lên, cô tức giận hất đầu nó ra không cho dựa nữa. Cậu xoa đầu cô, khuất phục nói:

-Tao chọn mày, tất nhiên là chọn mày rồi!

Nói xong lại cười tiếp, đến khi tới trường rồi vẫn còn cười tủm tỉm.

[Chuyển ver] [Luqi] "Bạn thân là con trai"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ