Chương 45: Khi lại cách xa, cuộc sống thế nào?

173 14 0
                                    

***

5 năm sau.

Người ta nói, trường đại học sư phạm đang bị xáo trộn bởi một cô gái cực kì nổi bật...

-Cái gì? Tống Vũ Kỳ ngành Quản lí giáo dục VA-TO-NN, cái khoa lấy chỉ tiêu 10 người, người mà cách điểm tuyệt đối có đúng 1.5 đang đứng đằng kia á?

-Đâu? Đâu? Đcm xinh thế? Xinh éo tả!

-Nhìn kìa, lại có thằng ra tỏ tình kìa! Lần nào mà chả giống nhau, chỉ có 2 chữ: Từ chối!

Dưới cổng trường đông người qua lại, dưới cái mái vòm sơn vàng đã cũ dần theo thời gian, Vũ Kỳ đứng im tại chỗ, nhẹ nhàng đưa xiên nem chua rán vào miệng. Cậu con trai đứng cạnh, cả người run rẩy, môi mấp máy. Sau khi hít một hơi lấy đà, cậu ta cúi người xuống, hét to:

-Tống Vũ Kỳ em thích chị!!!

-....

Đám người đi qua đi lại ở cổng trường nhìn thấy màn này liền tặc lưỡi, xem đó là việc hiển nhiên. Cái trường Sư Phạm nhiều gái ít trai này, mĩ nhân không thiếu, nhưng trai đẹp lại càng hiếm hơn. Thế mà cái con người đang đứng ăn xiên ngoài kia, đều như vắt chanh mỗi tháng có một đứa tỏ tình, mà toàn thuộc dạng ưa nhìn của trường thôi. Đơn giản, những đứa con trai không ưa nhìn thích cô thì nhiều, nhưng bọn nó tự ti về bản thân, chẳng dám lại gần cô.

Kỳ thở dài thườn thượt, cầm lấy hai xiên nem chua, dúi vào tay cái cậu con trai đang đứng cạnh mình. Đợi đến khi cậu ta từ ngẩn ngơ dần định thần lại hỏi tại sao, cô mới chìa tay ra, chỉ vào cái nhẫn trên ngón áp út mà giải thích:

-Chẳng phải cậu biết rõ lí do rồi sao?

Cậu con trai nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn của Kỳ, cảm xúc không phục dâng lên trong lòng. Rốt cuộc thì cái thằng "chồng chưa cưới" của Vũ Kỳ là ai? Nó đi biệt cậu chưa bao giờ thấy mặt! Còn cậu, cậu đã luôn theo dõi chị từ lúc mới vào trường, tới nay đã được 2 năm rồi. Thế mà tại sao, tại sao chị lại vì một đứa không có ở đây mà từ chối cậu? Cậu giận, ném phăng 2 cái xiên trên tay đi, gào lên:

-Em biết thừa rồi, cái tên "chồng chưa cưới" đấy chẳng qua chỉ là chị thêu dệt ra mà thôi, hắn không có thật! Chị lừa được ai chứ không lừa được em, nếu không thì tại sao bao lâu nay hắn không xuất hiện chứ?

Cô bất động thanh sắc nhìn cậu con trai lạ mặt, trước sự sững sờ của cậu ta, cô từ tốn cúi xuống nhặt 2 cái xiên lên, nhẹ nhàng vứt vào thùng rác gần đó. Xong xuôi, cô quay mặt, nhìn thẳng vào người đối diện, chậm rãi phân tích:

-Thứ nhất, tôi ghét người xả rác ra cổng trường, nó làm tôi mỗi lần đạp xe qua đây đều phải bịt mũi. Thứ hai, người mà tôi yêu sẽ chẳng bao giờ ném đồ tôi tặng đi như cậu. Vậy là đã đủ lí do rồi chứ?

Cô vén lọn tóc mai ra sau tai, nói đoạn rồi trả tiền, lặng lẽ đạp xe đi mất, để lại cậu con trai mặt mày thể hiện rõ sự hối hận và thất vọng.

Cuộc sống đại học năm 3 của Vũ Kỳ ngày nào cũng trôi qua như vậy, có tiết thì đến trường, tới giờ liền đi làm thêm, thời gian thừa ở nhà chơi bời dọn dẹp ăn bám bố mẹ. Hiện tại, cô mặc đồng phục của chỗ làm, người đeo cái tạp dề, mỉm cười như gió xuân đặt bánh xuống bàn:

-6 miếng mochi trà xanh, một kitkat vùi kem và 2 trà đào phải không ạ?

Trước nụ cười kia, hai vị khách nam lập tức trở nên ngây ngốc, rụt rè cảm ơn:

-V... Vâng đúng rồi!

-Vũ Kỳ!

-Dạ?

-Mang cái này ra bàn số 3 hộ chị!

-Vâng!

-Em ơi còn bàn anh thì sao?

-A, anh làm ơn chờ một chút ạ!

Quán cà phê sách thơm ngát mùi trà và bánh ngọt, còn có cả mùi gỗ và mùi mực thoang thoảng. Chị quản lí không thể phủ nhận, từ lúc Kỳ vào làm ở đây số lượng khách hàng tăng lên đáng kể, nhất là mấy khách nam đóng cọc tận vài năm trời. Chỉ tiếc, chị quản lí âm thầm thở dài, liếc qua chiếc nhẫn xinh đẹp tinh xảo trên tay cô, quyết định tập trung vào công việc của mình.

-Chị có cần em giúp không?

Sau khi quán đóng cửa, cô lặng lẽ vệ sinh bàn ghế, tiến đền gần chị quản lí đang cặm cụi cho nốt số bánh thừa vào hộp giấy. Chị thấy cô liền đứng lên, đưa cho cô cái hộp cùng với tập phong bì:

-Không cần đâu, cảm ơn em! Đây là tiền lương của em tháng này, em có thể về rồi!

-Dạ, nhưng còn....

Cô chần chờ, bối rối nhận lấy hộp giấy từ tay chị quản lí. Chị biết cô nghĩ gì, chỉ tươi cười phất tay tỏ ý không sao:

-Bánh để đây dù sao cũng không ai ăn, em cứ mang về đi!

-Vâng, em cảm ơn.

-À, gần nghỉ hè rồi, em luôn xin nghỉ từ đầu tháng 7 tới đầu tháng 8 nhỉ?

-Vâng, chào chị em về!

Chị quản lí vẫy tay với cô, nhìn cô thu dọn đồ khuất bóng ở cửa, rồi chị lại cúi xuống làm nốt công việc của mình.

Kỳ vừa đạp xe vừa nhìn vô định trên đường. Gió đêm hè khẽ luồn qua tóc cô, xua đi mệt mỏi trong thời gian vừa rồi. Cô hít một hơi, nhớ về một ngày năm cô học lớp 12...

***

-Gì cơ gì cơ? Có người tỏ tình Tống Vũ Kỳ?? Hơn nữa nó còn đồng ý rồi?

-Nà ní?!?!? Sẩm má?!?!?!

-Lần này không phải người trong trường, nghe nói là Hoàng Húc Hi, thanh mai trúc mã của Vũ Kỳ đó!

-A a tao nhớ ra thằng này rồi, 2 năm trước nó đột ngột xuất hiện trong prom cuối năm, rõ đẹp trai nhá!

-Nghe đồn nó còn mời cả lớp 12A1 đi biển đấy! Bao trọn~

[Chuyển ver] [Luqi] "Bạn thân là con trai"Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ