Tiết trời sang thu, lá bàng chuyển sang màu đỏ rực rỡ, gió thổi dìu dịu, cứ mỗi lần thổi là lại có thêm cánh phượng rụng xuống, rơi lả tả dưới sân trường. Có thể nói, toàn bộ lớp 10A1 hôm nay bị chấn động, à không, là toàn khối bị chấn động.
Yuqi vừa bước vào lớp là Dương đã chạy ra kéo tay, mày nhăn lại rất đau khổ luỵ tình, Yuqi chậm rãi liếc mắt một cái, sau đó hất mạnh tay ra bỏ về chỗ. Dương vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục lẽo đẽo đi theo sau lưng Yuqi, kì kèo rất nhiều thứ.
Hỡi ôi ông trời trên cao, phải chăng mắt con đã mù, hay là do cái thằng dẩm dớ kia nó mới bị chim ị trúng một bãi vào đầu nên sinh hoang tưởng rồi?
-Yuqi, tôi...
-Tôi nhắc lại lần thứ 3, CÚT!!!!
Cô quát lên, ném phịch cặp xuống bàn làm Dương sợ hãi rúm ró cả người. Hôm qua khi kiểm chứng xong Dương đã phải thả Yuqi về, bởi vì sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó cậu ta không còn tâm tư làm gì hết nữa, hơn hết thảy là, Yuqi có chống lưng rất lớn đằng sau mà cậu không thể biết được.
Yuqi, đẹp gì mà đẹp, đẹp quá chừng!
Mà đẹp vậy, tất nhiên phải thuộc về Dương đây.
Dương không bỏ cuộc, lôi từ trong cặp của mình ra một hộp bút đủ màu, bên trong chưa đầy đủ đồ dùng rất óng ánh, trưng ra trước mặt Đơn. Dương cúi đầu, vẫn còn cho mình vô cùng có sức hút mà nói:
-Đây là quà xin lỗi, xin lỗi vì trước đây tôi đã ném hộp bút của cậu.Cầm hai tay mà đưa, tỏ vẻ đáng thương vô tận. Trước sự "chân thành" này cô chỉ thản nhiên đeo tai nghe vào, bật bản nhạc cô yêu thích rồi nằm gục xuống bàn. Dương bị bơ sững người, cơn tức giận trong lòng nổi lên nhưng không thể lấn áp được cảm giác muốn độc chiếm người đẹp. Cậu ta lầm bầm lầu bầu, ném luôn hộp bút ra ngoài cửa sổ, âm thầm muốn lập kế hoạch mới.
Con người ai cũng có giới hạn, mà giới hạn của cô luôn là thứ đáng sợ nhất. Dương không biết điều mà cụp đuôi xuống, e rằng số phận sẽ thảm lắm.
***
Giờ ra chơi, cô đang đi trên hành lang liền bị một bó hoa chặn trước mặt. Cái mặt của Dương từ đâu ló ra, cậu ta chắp tay kiểu đàn ông lịch thiệp, cúi đầu đầy sang trọng nói:
-Tặng người đẹp!
Tất cả mọi người xung quanh đều ré lên, nhất là mấy bạn nữ, vuốt ngực như muốn tăng xông đến nơi. Dương bị điên phải không, con nhỏ lập dị đó làm sao có thể lọt vào mắt xanh của anh được? Học sinh trên hành lang khi đó thấy náo nhiệt liền xúm xít quây lại thành một vòng quanh Dương và Kỳ, xì xào bàn tán. Cô thở ra đầy bất lực, mắt lạnh đi, cô cầm lấy bó hoa từ tay người đang quỳ dưới đất đầy mừng rỡ kia, không nói hai lời trực tiếp phi thẳng vào thùng rác.Nhìn bó hoa nằm bất động bất giác lại nhớ đến bông hoa hồng Húc Hi tặng, lòng cứ siết lại không thôi.
Trong lúc Dương còn đang nghẹn họng trăn trối vì tưởng bở thì cô đã len lỏi qua đám người đi thẳng. Bọn trong trường hét ầm lên khi thấy bó hoa cùng vị soái ca bị phũ phàng, thi nhau chụp ảnh đăng lên group kín. Dương sống trên đời 16 năm lần đầu tiên bị gái từ chối, lại còn là giữa hành lang đông người qua lại thế này. Cậu ta cáu loạn lên khiến đám người không dám quay video nữa, sợ hãi giải tán. Dương dậm chân xuống nền, mặt đỏ gay. Giỏi lắm Song Yuqi, ngày nào đó mày sẽ bị tao đè xuống thôi!
Vũ Kỳ đói, chạy xuống căn-tin mua lấy cái bánh mì gà cùng một hộp sữa dâu, quanh quẩn qua lại đã thấy bóng dáng của Dương lù lù đằng cửa căn-tin. Cô mặc kệ, thờ ơ đi tiếp, và điều đó chọc ngọn lửa tự tôn của Dương bùng lên. Hắn chạy tới cầm lấy tay cô kéo lại khiến đồ ăn rơi vãi đầy ra đất. Cô siết chặt tay, hôm nay cô không đem theo nhiều tiền, khốn nạn thay Đỗ Quang Dương tên đeo bám, phá hỏng bữa sáng của cô.
-Song Yuqi, xoay mặt lại đây chúng ta nói chuyện!
-Chúng ta đếch có gì để nói với nhau cả!
Cô bực bội, tiếc thương cho cái bánh mì còn chưa cắn được miếng nào. Cô nhặt hộp sữa lên, chạy đi vứt bánh vào thùng rác trong sự tiếc nuối khôn nguôi. Dương lại bị bơ, một lần nữa lẽo đẽo chạy theo cô. Cậu ta cũng bực không kém, nạt cô:
-Rốt cuộc thì tại sao cậu cứ hất tôi ra thế?
Cô cười lên ha ha, vẫn tiếp tục đi thẳng không quay đầu lại:
-Ồ, sao bây giờ lại còn xưng "tôi-cậu" làm gì nhỉ? Xưng "mày-tao" đi cho nhanh!
Dương bị mỉa vẫn không cam lòng, mặt dày tiếp tục đeo bám:
-Đó là lỗi lầm trước đây, tôi đã xin lỗi cậu rồi, cậu còn muốn gì nữa?
Lỗi lầm trước đây? Mắt cô trợn tròn, cảm tưởng như ai đó vừa nói rằng con lợn biết bay vậy. Trên đời này cô ghét nhất câu "tôi đã xin lỗi còn gì nữa"! Xin cái cục phưn à, xin cho có lệ à, gây ra lỗi lầm to như thế xin lỗi một câu là xong à? Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô hít vào thở ra lấy bình tĩnh, xoay người lại đối mặt với Dương. Sân trường rất đông người, ai cũng có thể thấy được màn rượt rượt đuổi đuổi của Dương và Kỳ, người ta chỉ không hiểu vì lí do gì thái độ của Dương bỗng nhiên quay ngoắt như thế. Thư và Luân từ trên tầng 3 nhìn xuống, Luân chống tay lên cằm vô tư xem kịch hay, còn Thư thì cười, nói:
-Tên đểu ấy chắc chắn đã nhìn thấy mặt thật của Kỳ rồi.
-Để tôi nói lại nhé, à không Dương ạ, để bố mày nói cho mày nghe lần cuối nhé: TAO-HẬN-MÀY!
Cô thằng thừng, thản nhiên nói, mắt híp lại đầy khinh bỉ. Đây có lẽ là lần cuối cô kiên nhẫn nói chuyện với hắn, còn làm phiền thì đừng mơ!
Nào ngờ Dương vẫn không bỏ cuộc, chạy tới níu áo cô, mạnh đến mức tay áo cô bị bục đường chỉ rách một mảng. Lần này thì cô không thể chịu nổi nữa, cái áo sơ-mi này mẹ mua ở Anh rồi gắn logo trường vào, đắt biết bao nhiêu. Cô khó chịu lắm rồi, bao nhiêu nhẫn nhịn hiền dịu thường ngày quăng hết đi cả. Trước hàng nghìn con mắt trong trường, cô từ từ xoay người lại, giơ hộp sữa lên rồi đập bụp vào đầu Dương khiến nó vỡ toạc. Sữa bắn tung toé, sữa rớt đầy ra sàn, sữa tràn từ tóc đến mặt Dương, dính ướt đẫm hai bên vai áo của cậu ta. Dương đơ ra thành một cục, cổ học run run không nói thành lời. Cô nhếch môi cười một cái, xoay gót bỏ đi thẳng.
![](https://img.wattpad.com/cover/272552924-288-k935872.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] [Luqi] "Bạn thân là con trai"
Tiểu Thuyết ChungCre: Yinii_ustei Thế giới này có nhiều cuộc tình xuất phát từ tình bạn. Hiển nhiên, một trong số chúng ta đã từng đơn phương một người bạn thân. Nhưng vì xấu hổ, vì ngại ngùng mà chúng ta bước qua nhau, bỏ lỡ những tình cảm ngốc xít mà chân thành n...