Những vì sao thưa thớt trên nền trời mỏng manh, gió thổi cành cây đung đưa theo gió, những ngọn đèn đường rực sáng ở đằng xa nối tiếp nhau không ngừng.
Một lúc sau, Trần Thuật lên tiếng: "Lại đây."
An Tĩnh ngẩng đầu: "Hả?"
"Em ở sau lưng anh, anh không nhìn thấy em." Trần Thuật nghiêng đầu hứ một tiếng, ngượng ngùng nói.
Không nhìn thấy cô trong lòng rất ngứa ngáy.
An Tĩnh chớp chớp mắt, sau đó ngoan ngoãn đi vòng ra trước mặt cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu. Từ khoảnh khắc cô di chuyển, Trần Thuật luôn chăm chú nhìn cô, ánh mắt bám chặt lấy cô, không hề rời xa.
An Tĩnh không ngồi quá gần, giữ khoảng cách nhất định với cậu.
Cả hai đều ngây người.
Vẫn là Trần Thuật hành động trước, cậu nhẹ nhàng nắm tay cô, làn da ấm áp, mười ngón tay đan vào nhau, khẽ hỏi: "Sao tối nay em lại ra ngoài?"
An Tĩnh thả lỏng người, tâm trạng rất thoải mái: "Không ngủ được, nên ... ra ngoài đi dạo."
Trần Thuật nghe vậy khẽ nhướng mày, uể oải nói: "Anh cũng không ngủ được."
Chuyện tối nào cũng tới đây, thực ra cũng không cần nói với cô.
Buổi tối mùa hạ, thỉnh thoảng lại có tiếng côn trùng vang lên.
Trần Thuật đặt bàn tay đang nắm tay cô lên đùi mình, cụp mắt xuống, chầm chậm vuốt ve, lúc thì sờ nắn ngón tay gầy guộc của cô, lúc lại vuốt ve làn da của cô, cầm mãi không thấy chán. Dường như có thể ngồi chơi một mình rất lâu vậy.
An Tĩnh nhìn dáng vẻ ấy của cậu, mỉm cười. Thực ra khi gặp mặt có rất nhiều điều muốn nói với cậu, muốn nói một năm qua bản thân buồn bã như thế nào, không nhìn thấy còn đỡ, nhưng rõ ràng ngày nào cũng nhìn thấy nhưng lại phải vờ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Đây là chuyện giày vò nhất.
May mà tất cả đều đã qua.
Thực ra cũng không là gì cả. Có những người yêu xa bảy, tám năm chẳng phải cuối cùng vẫn tốt đẹp hay sao.
Chỉ là hai người họ vừa hay gặp phải ngã rẽ lớp mười hai mà thôi.
May mà kết cục có thể coi là viên mãn.
"Đúng rồi, em vẫn chưa nói chúc mừng anh."
An Tĩnh mỉm cười tinh nghịch với cậu, nheo mắt lại, cố tình nói từng câu từng chữ: "Em đã nghe nói rồi, thủ khoa khối tự nhiên tiếng tăm lừng lẫy thành phố A."
Trần Thuật cau mày không biết nói gì, bóp lòng bàn tay cô một cái, mặc dù vậy vẫn không nỡ mạnh tay, chỉ bóp rất nhẹ rất nhẹ, cậu nói: "Em còn trêu anh à?"
An Tĩnh rụt tay lại, cười nói: "Không trêu nữa."
Cô lấy mũi chân di di xuống đất, một lúc sau cô quay sang hỏi: "Có phải là lúc đầu điện thoại nhà anh bị gọi nhiều tới mức cháy máy không? Dù sao thì nhà em là như vậy, ngày nào cũng không ngớt điện thoại."
BẠN ĐANG ĐỌC
Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh - Ma Ma.
RomanceTên truyện: Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh. Tác giả: Ma Ma. Editor: Thu Trần. Số chương: 75 chương + 4 ngoại truyện - Hoàn. Văn án: Giới thiệu 1: Một ngày kia, trường học xì xào. Không thể ngờ, vị Trần Thuật kiêu căng khó chiều kia lại có một ngày ngoan...